Đưa tiễn Hoàng Xuân Mi đi rồi, Trang Thuận Lan đem bánh Trung thu trên bàn bỏ vào trong ngăn tủ khóa.
Sau bữa cơm trưa, Tô Nguyệt Hòa chợp mắt một lát, nghe thấy người của đội sản xuất đến bắt heo, cô đi theo qua, nhìn người ta gϊếŧ heo, cân heo, chia thịt heo.
Đội sản xuất Lĩnh Hạ tổng cộng có hơn một trăm người, con lợn này cũng là hơn một trăm cân, mỗi người có thể được chia khoảng tám lạng.
Nhà Tô Nguyệt Hòa không tính là cha già và em hai đã gả đi, tổng cộng có năm người, có thể được chia bốn cân thịt.
Vốn dĩ chia đều đều là phải có thịt cũng phải có xương, nhưng heo là của nhà Tô Nguyệt Hòa, cho nên cô có quyền ưu tiên lựa chọn, cô chọn bốn cân thịt ba chỉ có vị trí ngon nhất, cuối cùng mang theo huyết heo về nhà, con gái Triệu Nhị Phúc lại cắt thêm cho nhà cô một khối gan heo nhỏ, một miếng tim heo nhỏ.
Về đến nhà, Tô Nguyệt Hòa thi chú biến miếng thịt ba chỉ trong chậu to lên gấp đôi, sau đó nhanh chóng phân chia, trước tiên cắt ra bốn miếng thịt nhỏ treo ở trên bếp lò làm thịt hun khói.
Chỗ thịt heo còn lại, hơn phân nửa dùng để om, một phần băm làm nhân bánh, chuẩn bị làm trứng tráng sủi cảo.
Huyết heo thêm tinh bột, măng tây thái sợi, khoai tây thái sợi, bỏ thêm hành gừng tỏi và ớt, đặt lên nồi hấp chín làm bánh huyết heo.
Gan heo tim heo còn lại thêm chút huyết heo vào, một phần dùng để xào với ớt, một phần làm canh.
Cái thời tiết này, thịt heo sống không có cách nào cất giữ qua đêm, đều phải làm chín, đêm nay ăn một phần, cái khác giữ lại ngày mai tết Trung thu ăn.
Tô Nguyệt Hòa đang cắt gan heo, sau khi mẹ già trở về, lấy năm quả trứng gà gom góp một mực không nỡ ăn ra, chuẩn bị làm trứng sủi cảo.
"Nhiều bánh nhân thịt như vậy, mẹ lấy mấy quả trứng gà này không đủ đâu." Tô Nguyệt Hòa đếm, trong nhà còn lại hai mươi mấy quả trứng.
Trang Thuận Lan nói: "Hết trứng gà rồi, còn lại phải để dành cho em hai con."
Em gái thứ hai của Tô Nguyệt Hòa chưa học xong cấp ba đã lấy chồng, sắp sửa sinh đứa bé thứ hai.
Tô Nguyệt Hòa nghĩ nghĩ: "Bánh nhân thịt còn lại bỏ thêm chút nấm Thông làm sủi cảo được rồi. Con nhớ trong nhà còn có một ít bột mì."
"Chút bột mì còn lại trong nhà hôm qua đã cho chị dâu Mai con mượn rồi, còn có một chút bột gạo có thể dùng."
"Vậy thì làm vằn thắn đi." Dùng vỏ bột gạo làm vằn thắn, óng ánh long lanh, ăn càng ngon hơn.
"Cũng được." Trang Thuận Lan đi vào phòng tìm bột gạo.
Nhà thím ba cũng đang om thịt heo, Hách Ái Đệ mắt nhìn Tô Nguyệt Hòa đang cắt tim heo, "Nha, nhà các cháu sao được chia nhiều thịt heo vậy? Còn có tim heo gan heo nữa."
Tô Nguyệt Hòa cầm đế chén lên, mài mài dao: "Heo nhà cháu."
Hách Ái Đệ rất kinh ngạc, xế chiều hôm nay bà ta không ở nhà, không khỏi hỏi: "Heo nhà cháu có thể gϊếŧ rồi? Đủ cân sao?"
Em ba ngồi xổm ở một bên đào gừng cười hắc nói: "Heo nhà cháu mà không gϊếŧ thì thím cũng không có thịt ăn Trung thu đâu."
Hách Ái Đệ tức giận cười hắc đáp lại: "Không có sức lao động của đám người chúng ta trồng lương thực thì cháu cũng chết đói rồi. Nhà mấy người vì sao thiếu tiền của đội sản xuất? Còn không phải bởi vì bỏ sức thì ít mà lấy thì nhiều hay sao?"
Em ba lớn tiếng nói: "Chúng tôi cũng không phải ăn không lương thực của đội sản xuất, chúng tôi bỏ tiền."
"Ôi, bỏ tiền, trả hết chưa? Năm ngoái thím nhìn sổ sách cũng còn thiếu hơn một trăm đồng lận đó."
Em ba không yếu thế chút nào: "Có liên quan gì tới thím? Cũng không nợ tiền thím."
Hách Ái Đệ ngày thường không ưa nhất chính là cái miệng không có gì cản được này của Tô Nguyệt Hoa, "Làm sao không liên quan gì đến thím? Thím là xã viên thì có liên quan đến thím. Mày lên giọng cái gì?"
Tô Nguyệt Hòa thấy em gái rơi xuống thế hạ phong, giúp đỡ: "Thím ba, thím cũng không cần châm chọc khıêυ khí©h như vậy làm gì, chúng cháu thiếu tiền của đội sản xuất, không phải thiếu của cá nhân thím. Với lại bây giờ nhà cháu đã trả sạch rồi. Muốn nói nợ tiền, tết năm kia chú ba tìm cha cháu mượn 10 đồng, năm ngoái lại cho mượn 8 đồng, đến bây giờ đều chưa trả đâu."