Chương 10

Hách Ái Đệ nghẹn lời: "Tô Hòa cháu thật sự là, Nguyệt Hoa không hiểu chuyện, cháu không dạy dỗ nó mà lại giúp nó cãi lời thím. Chú ba cháu và cha cháu là anh em ruột thịt tay liền chân, cái kia có thể giống nhau sao?"

Lời này lại bị em ba bắt lấy logic lỗ thủng, Tô Nguyệt Hoa từ trước đến nay nhanh mồm nhanh miệng lập tức cãi lại: "Thím ba thím thật là ngụy biện, không phải thím nói nhà chúng tôi thiếu tiền đội sản xuất trước sao, thím làm xã viên, ũng có liên quan đến thím sao? Lúc nãy, làm sao thím không biết được thím là thím ruột của chúng tôi cơ chứ? Lúc chú ba thiếu tiền nhà chúng tôi thì lại là anh em ruột thịt! Ha, chỉ cho phép thím nói chúng tôi, không cho phép chúng tôi nói thím ư? Võ Tắc Thiên cũng không bá đạo ngang ngược như thím!"

Hách Ái Đệ nhất thời ngậm miệng!

Tô Nguyệt Hòa bị em ba làm cho tức cười, cô thấy mắt Hách Ái Đệ đỏ lên vì tức, không khỏi đổi chủ đề, hướng phía trước khẽ ngửi: "Thím ba, thịt om khét rồi."

Hách Ái Đệ mau chóng mở nắp nồi ra, vừa lật xào vừa trút giận lên trên người con gái nhà mình: "Sao mày lại đốt lửa cháy lớn như vậy hả!"

Tô Nguyệt Hòa cùng em ba em tư liếc nhìn nhau, em ba lè lưỡi, em tư nín cười.

...

Niên đại này, chỉ có ăn tết mới có thể ăn thoải mái, ban đêm bọn họ ăn vằn thắn, lại ăn bánh huyết heo, còn có trứng sủi cảo và canh gan heo, là bữa ăn hài lòng nhất từ khi ăn tết đến giờ.

Đám con gái ăn đến ợ một cái! Bởi vì ăn quá no bụng, ban đêm đều không đi ra ngoài chơi, ăn xong không lâu liền nằm trên giường ngủ.

Ngày thứ hai của tết Trung thu, cha bọn họ - Tô Vận Xương từ huyện thành trở về, xách về hai bao bánh Trung thu, một chân giò heo, hai cân thịt mỡ, một con thỏ chiên dầu, một bao cá ướp muối, một bao bánh kẹo, hai cái chén tráng men mới...

Còn có một con cá chép mua ở trên đường cầm về nhà vẫn còn sống.



Hàng năm Tô Vận Xương không mang quá nhiều tiền về nhà, nhưng mà mỗi lần ông về thôn, đồ vật mang về cũng không ít, người khác đều nhìn thấy ở trong mắt, cho nên, người trong thôn đều hâm mộ nhà các cô có một người ‘cha tốt’ ăn lương nhà nước lại biết quan tâm gia đình.

Lúc nhỏ, Tô Nguyệt Hòa cũng cho là như vậy, cô thích cha về nhà, bởi vì cha trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho cô, sẽ mang cô đi làm quần áo mới, chỉ có mẹ già, mỗi cuối năm cứ tìm cha già cãi nhau.

Cô đã từng cảm thấy, mẹ rất phiền.

Chờ khi chậm rãi trưởng thành mới biết được, một người phụ nữ như mẹ già đã chống đỡ cả gia đình bọn họ.

Trước kia tiền lương của cha thấp, nhưng cũng chỉ có hơn hai mươi, hiện tại đã tăng lương, mỗi tháng tiền lương gần bốn mươi đồng, một năm tới tay khoảng năm trăm, trong năm trăm đồng này, có thể cầm một trăm về nhà cũng đã không tệ rồi.

Nhưng cha cô không chơi gái, không cá cược, không hút thuốc lá, không uống trà lá, là một người đàn ông tốt trong mắt mọi người, phẩm hạnh không thể bắt bẻ, cũng không biết đem tiền tiêu xài ở chỗ nào.

Theo ý của mẹ chính là, một mình cha cô sống quá tốt, bình thường lại rộng rãi thoải mái, ai tìm ông vay tiền, chỉ cần trên tay có tiền ông đều cho mượn, không biết từ chối người khác cho nên không giữ được tiền.

Vô luận như thế nào, lúc cha vào nhà, cả nhà đều vẫn rất vui vẻ.

Dù sao cha chưa từng tay không về nhà.

Em tư nhóm lửa, Tô Nguyệt Hòa rán mỡ heo, cũng lén biến chân giò heo lớn gần gấp đôi, sau đó lấy xương ra nấu canh, sau khi ướp gia vị giò thịt xong, dự định kho riêng, cô lấy dây thừng quấn giò heo lại thật chặt, nhìn như vậy sẽ không lộ ra nó quá lớn.

Trang Thuận Lan thì ở trong phòng sửa soạn đồ chồng cầm về, chờ cất hết đồ đạc, bà mở hai bao bánh Trung thu ra, tổng cộng có mười cái bánh Trung thu đường phèn đậu phộng.