Tô Nguyệt Hòa lúc đầu mong đợi đầy cõi lòng lập tức bị dội cho gáo nước lạnh, cô hỏi lại: "Đồng chí, vậy làm sao phán đoán có phơi khô hay không đây?"
"Cái đó thì tôi không biết."
"Anh không biết được? Nếu anh không biết được, tại sao anh lại nói hắc cẩu kỷ và sâm núi của tôi không đủ khô?"
Nhân viên thu hàng thấy nói không lại, rõ ràng không kiên nhẫn được nữa: "Tôi không có nghĩa vụ dạy cô. Kế tiếp!"
Tô Nguyệt Hòa không từ bỏ, đằng sau cũng không ai dám chen lên.
Người nam kia vừa định đuổi Tô Nguyệt Hòa, bên trong có một người đi ra, hô một tiếng: "Bạch Trung Dân, quản lý gọi cậu đi lầu hai."
"Ài." Nhân viên thu hàng lại liếc nhìn Tô Nguyệt Hòa một cái: "Đi nhanh đi."
Nói xong đứng dậy tiến vào.
Bạch Trung Dân?
Tô Nguyệt Hòa nhớ lại, người này là nhân vật quan trọng trong sách, là anh hai của Bạch Kiến Quốc.
Bạch Trung Dân trước kia đi làm ở cửa hàng Trung dược, về sau đi xưởng chế thuốc, cuối cùng cùng Bạch Vĩ Nghiệp, Bạch Kiến Quốc cùng nhau nắm quyền quản lý xưởng chế thuốc.
Trong sách nói anh ta đối nhân xử thế rất tốt, hôm nay xem ra không giống có chuyện như vậy.
Cô đang suy nghĩ tiếp theo phải làm sao bây giờ, bên cạnh có người nhẹ giọng nói chuyện với cô: "Vị nữ đồng chí này, những lâm sản này của cô, bên tôi có cách có thể thu mua giúp cô."
Tô Nguyệt Hòa ngẩng đầu, phát hiện là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, vóc dáng không cao, nhìn rất chất phác.
Tô Nguyệt Hòa vốn đang vô cùng thất vọng, lập tức dấy lên hi vọng, cô nhìn thoáng qua bảng đen: "Anh có thể thu dựa theo giá cả phía trên không?"
Người đàn ông cười chất phác: "Những dược liệu này của cô không phải cửa hàng Trung dược không thu thu sao? Không đủ khô, giá cả khẳng định phải thấp một chút."
"Thấp bao nhiêu? Hai thứ này của tôi đều là hàng loại một."
Người đàn ông hạ thấp giọng nói: "Sâm núi mỗi lạng thấp hơn 1 đồng, hắc cẩu kỷ mỗi lạng thấp hơn năm hào."
Tô Nguyệt Hòa lại nhìn giá cả trên bảng đen, nhân sâm loại một 6 đồng 3 hào một lạng, hắc cẩu kỷ loại một 2 đồng 7 hào một lạng, mà trên tay cô sâm núi có một cân, hắc cẩu kỷ có hai cân, bán cho người bên ngoài liền ít đi hai mươi đồng.
Hai mươi đồng có thể mua hai mươi cân thịt heo.
Một ông bác đứng xếp hàng bán thuốc phía sau cô nhẹ giọng nhắc nhở: "Cháu gái, cái giá tiền này phù hợp đó, trước đó bác cầm trùng thảo loại một đến cậu ta cũng nói không đủ khô, bác trở về lại phơi thêm đến phiên chợ tiếp theo đem đến vẫn nói không đủ khô. Về sau không có cách nào, chỉ có thể bán cho người bên ngoài. Loại hàng tốt này, chỉ có thể bán cho người bên ngoài, cháu không biết sao?"
Nói bóng gió, bán dược liệu trân quý cũng phải có phương pháp mới có thể bán cho cửa hàng Trung dược quốc doanh.
Không có đường, cũng chỉ có thể để qua tay người khác, mình kiếm ít đi một khoản.
Người đàn ông muốn thu hàng ở bên cạnh lại đi đến, tự giới thiệu: "Người ở đây đều gọi tôi là anh Qua, con người tôi thu hàng rất phải chăng, tất cả mọi người đều biết. Về sau cô có hàng trực tiếp đến sau đường số 13 đối diện tìm tôi là được, cũng không cần tới nơi này."
Anh Qua? Tô Nguyệt Hòa nghi hoặc hỏi: "Anh họ Hoàng?"
"Đúng, cô từng nghe đến tên tôi à?"
Tô Nguyệt Hòa chưa nghe nói qua, là cô nhìn thấy ở trong sách, anh Qua cũng chính là Hoàng Hữu Tài, là đồng đảng của Bạch Trung Dân, Bạch Trung Dân về sau còn đưa Hoàng Hữu Tài đến xưởng chế thuốc làm việc.
Cô đột nhiên tỉnh ngộ —— hai người này hợp mưu kiếm tiền của dân chúng.
Phàm gặp phải dược liệu thượng đẳng số lượng tương đối khả quan, Bạch Trung Dân sẽ lấy đủ loại lý do từ chối thu, về sau Hoàng Hữu Tài thừa cơ mua vào giá thấp, lại bán ra giá gốc hoặc là giá cao hơn cho cửa hàng Trung dược.
Hai tên này đáng gϊếŧ ngàn đao!
Hợp lại lừa gạt tiền bán mạng của nông dân vất vả đào dược liệu.
Tô Nguyệt Hòa không muốn bỏ qua cho bọn họ như vậy, phải nghĩ biện pháp trừng trị bọn họ mới được.
Làm sao kiếm được chứng cứ? Đó là một bài toán khó.