Chương 43

Công xã núi Đại Nhạn cách huyện thành cũng gần, không đến 30 cây số, đường núi lái chậm, đại khái một giờ là có thể tới.

Đến huyện thành đã hơn chín giờ, Tô Nguyệt Hòa không đi tìm cha cô mà là đi đến cửa hàng Trung dược quốc doanh phố buôn gạo trước.

Có thể bởi vì huyện Thanh Thành nhiều dược liệu nên cửa hàng Trung dược quốc doanh huyện Thanh Thành lớn hơn trong tưởng tượng của cô, có ba mặt tiền, mặt tiền tận cùng bên trong nhất là nơi chuyên thu mua dược liệu.

Nơi này thu mua dược liệu, sẽ cung ứng cho khắp nơi trên cả nước.

Bởi vì là ngày đi chợ nên giờ này đã có bốn năm người đang xếp hàng chờ thu mua.

Tô Nguyệt Hòa đứng ở phía sau, thò đầu ra nhìn, trên quầy chỉ có một nhân viên thu hàng, là một thanh niên hai mươi tuổi.

Bảng đen treo ở phía sau quầy viết giá thu mua hôm nay. Cô phát hiện sâm núi chia ra năm loại, hắc cẩu kỷ chia ra ba loại, giá cả đều cao hơn tưởng tượng.

Giá cao nói rõ nhu cầu nhiều, cung ứng ít.

Mọi người ra bán chủ yếu đều là thiên ma, xuyên khung và trùng thảo.

Đợi đại khái nửa giờ rốt cục cũng sắp đến phiên Tô Nguyệt Hòa.

Ông chú xếp ở trước mặt cô mang tới là thiên ma và thạch hộc, nhân viên thu hàng chỉ liếc một cái, sau khi nói cho đối phương biết giá tiền, ông chú liền nói: "Làm sao giá thu mua còn thấp hơn cung tiêu xã nữa vậy?"

Nhân viên thu hàng mặt không cảm xúc, thái độ không thể nói tốt, cũng nói không không tốt, "Như loại hàng này của chú không lên được bảng đen, giá thu mua toàn huyện thống nhất mỗi ngày mỗi khác, nếu chú không muốn bán thì có thể không bán."

Ông chú nghe nói là giá toàn huyện thống nhất thì cũng không nổi giận nữa.

Tô Nguyệt Hòa nhìn chằm chằm giá tiền trên bảng đen, nhanh chóng tính toán một cái, số dược liệu này của cô giá trị hơn một trăm.



Đã lớn như vậy nhưng cô còn chưa thấy qua nhiều tiền đến thế, đáy lòng không khỏi có chút khẩn trương.

"Kế tiếp."

Nghe thấy tiếng kêu, Tô Nguyệt Hòa vội vàng cầm túi bột mì trên tay bỏ lên trên bàn, trước tiên cô từ trong túi bột mì lấy ra một cái túi, bên trong đựng hắc cẩu kỷ, đồng thời cô cuốn túi bột mì tới dưới đáy để lộ sâm núi ra.

Nhân viên thu hàng nhìn Tô Nguyệt Hòa một cái, rõ ràng có hơi sửng sốt.

Tới đây bán thuốc không phải ông chú thì chính là bác gái, thỉnh thoảng có một hai thôn cô đến, cũng đều không thấy xinh, anh ta vẫn là lần đầu tiên trông thấy một cô gái bán lâm sản giống như Tô Nguyệt Hòa.

Nhân viên thu hàng nhìn về phía hắc cẩu kỷ trong bao vải, đưa tay nắm một cái nhìn kỹ, giọng điệu coi như ôn hòa: "Không đủ khô."

Hắc cẩu kỷ là hái trong tháng này, Tô Nguyệt Hòa sợ không đủ khô, tối hôm qua cố ý dùng nồi lớn lửa nhỏ sấy khô rất lâu, ông nội nhìn độ lửa cho cô nói đã đủ khô rồi.

"Ông nội của tôi là lão trung y, ông ấy nói đã đủ khô rồi."

"Vậy thì bán cho ông nội cô đi." Nhân viên thu hàng hiển nhiên chưa từng bị trả treo như vậy, lúc này giận tái mặt.

Tô Nguyệt Hòa tức giận, những nhân viên làm việc cho xí nghiệp quốc doanh này đều không có bao nhiêu đạo đức nghề nghiệp, càng không có ý thức phục vụ, cô thật hâm mộ hậu thế xem khách hàng là "Thượng Đế" được miêu tả trong sách, hâm mộ người tương lai, có hoàn cảnh tốt như vậy.

Cô đè nén lửa giận trong lòng: "Không thu sao?"

"Phơi khô rồi đem đến đây." Nhân viên thu hàng lại nhìn sâm núi trong túi bột mì, cầm lên nhìn một chút, "Nhân sâm cũng không đủ khô."

Sâm núi được Tô Nguyệt Hòa hái một tuần lễ gần đây bởi vì không đủ khô nên cũng không có lấy ra, hôm nay lấy ra đều là nhân sâm đã phơi đủ khô rồi, cô tự tin đối với khả năng cảm nhận độ khô của mình.