Quyển 2 - Chương 5: [Ngoại truyện]: Góc nhìn của nam chính

Tỉnh lại sau tai nạn, tôi bỗng dưng có một người vợ.

Người tôi thích là Minh Châu, chứ không phải người phụ nữ tên Tống Chỉ Ninh này.

Cho dù cô ta có đối tốt với tôi, chăm sóc tôi tỉ mỉ chu đáo thì đối với tôi mà nói cô ta chỉ là nữ nhân xấu chiếm đi vị trí của Minh Châu.

Tôi luôn có thái độ không tốt với cô ta, với mọi việc làm của cô ta đều coi như không thấy.

Lúc đi ra ngoài uống rượu với Vương Hạo, anh ta mang theo 1 người con gái không nằm trong vòng bạn bè của chúng tôi.

Cô ta vừa gặp tôi hai mắt liền sáng lên, ánh mắt này trước đây tôi đã thấy rất nhiều, vốn muốn bảo Vương Hạo dẫn cô ta đi. Nhưng cô ta lại dùng khuôn mặt tủi thân mà nhìn tôi, cô ta nói vốn dĩ cô ta mới là vợ của tôi, là do Tống Chỉ Ninh nhân lúc mẹ tôi đến Tống gia đã sắp xếp một người đàn ông nằm trên giường cô ta. Khi nhìn thấy thế, mẹ tôi lập tức quyết định chọn Tống Chỉ Ninh làm vợ tôi.

Sau đó cô ta còn nói thêm, thật ra Tống Chỉ Ninh có một người bạn trai đã quen nhiều năm, nhưng trong nhà không có tiền, cho dù tôi không tỉnh lại thì tiền trong Nghiêm gia cũng đủ khiến cho Tống Chỉ Ninh cả đời không lo cơm áo.

Sau này Vương Hạo còn nói, vì mẹ tôi không thích Minh Châu, không muốn cho cô ấy xuất hiện bên cạnh tôi nên chú Giang không còn cách nào khác mà phải cho cô ấy ra nước ngoài du học, khi Minh Châu xuất ngoại đã khóc không ngừng.

Tôi tin rồi, vì mẹ tôi luôn không thích Minh Châu, mẹ tôi cho rằng thứ Minh Châu thích không phải là bản thân tôi mà là thân phận thiếu phu nhân nhà họ Nghiêm .

Tôi không tin vì vậy đã chuyển sự bất mãn của mình với mẹ lên người Tống Chỉ Ninh.

Vì thế lúc tôi uống say, Tống Chỉ Ninh qua chăm sóc liền bị tôi ra tay đánh cô ấy

Tôi mắng cô ấy là đồ rẻ tiền, bảo cô ấy cút đ.

Cô ấy chỉ trầm mặc tiếp nhận sự chửi rủa từ tôi, cô ấy muốn giải thích nhưng tôi không muốn nghe những lời ngụy biện.

Lâu dần, cô ấy đơn giản chính là không muốn giải thích nữa.

Tôi cố ý bày đầy ảnh tôi chụp chung với Minh Châu ngoài phòng khách, khiến cô ấy ngày nào cũng có thể nhìn thấy.

Lúc tôi tình cờ nhìn cô ấy, có thể nhìn thấy đáy mắt cô ấy chứa nỗi buồn nhàn nhạt, nhưng tôi coi như không thấy.

Sau một năm, sự tồn tại của cô ấy đã khiến tôi cảm thấy quen thuộc, hình như tôi cũng không có quá nhiều sự bài xích với Chỉ Ninh.

Sau một lần say rượu, tôi bế cô ấy lên giường. Lúc đầu cô ấy không tình nguyện, tôi bắt đầu trào phúng cô ấy: ”Cô chiếm vị trí của vợ tôi, thực hiện chút nghĩa vụ vợ chồng mà thôi, giả vờ cái gì?”

Sau đó cô ấy không phản kháng nữa, lúc đó tôi nghĩ rằng cô ấy thật sự rất biết cách ra vẻ, rõ ràng rất thích tôi chạm vào nhưng lại thích giả vờ như mình còn trong sạch.

Tôi rất bất ngờ đây là lần đầu tiên của cô ấy, không nghĩ đến cô ấy yêu đương đã lâu như vậy mà vẫn là lần đầu, từ lúc đó, tôi yên tâm thoải mái mà ngủ cùng giường với cô ấy.

Tôi cho rằng chúng tôi cứ bình bình đạm đạm mà sống, nhưng đến năm thứ 3 sau khi chúng tôi kết hôn, Vương Hạo nói với tôi Minh Châu sắp về nước.

Anh ta nói Minh Châu những năm này đều độc thân, nhưng khi biết tôi đã kết hôn thì không dám liên hệ, cô ấy vẫn còn yêu tôi.

Tôi với Minh Châu là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, đã yêu nhau từ lúc học cao trung, trước khi tôi bị tai nạn xe đã chuẩn bị tốt để cầu hôn với cô ấy.

Nhưng hiện tại tôi đã có Tống Chỉ Ninh, mặc dù tôi không thích nhưng Chỉ Ninh xác thực mới là vợ của tôi.

Lúc tôi ở thư phòng nhìn thấy ảnh bản thân và Minh Châu chụp chung, Tống Chỉ Ninh liền đưa cho tôi một bản thỏa thuận ly hôn.

Phản ứng đầu tiên của tôi là hoảng loạn, mặc dù tôi không biết tại sao lại như vậy, tôi bắt đầu tức giận.

Hôn nhân mà cô ấy tính toán, dựa vào đâu cô ấy muốn đi thì đi?

Lúc đó tôi cùng cô ấy cãi nhau 1 trận đóng sập cửa đi ra ngoài.

Lúc tôi cùng Vương Hạo uống rượu, tinh thần tôi không ổn, giống như có chuyện xấu nào đó đang xảy ra.

Tôi đang tức giận thì nghe thấy Vương Hạo hỏi có phải tôi đã thích Tống Chỉ Ninh không, tôi lập tức bác bỏ: “Tôi với cô ta? Làm gì có chuyện đó, cậu sẽ thích một người đàn bà ham hư vinh, tính toán cậu sao?”

Thật ra tôi nói xong liền hối hận, bởi Tống Chỉ Ninh kết hôn với tôi nhiều năm như vậy nhưng rất ít khi tiêu tiền của tôi, cho dù có dùng thẻ tôi đưa cho cô ấy mua đồ, cũng là để mua đồ cho tôi.

Sau này lúc Minh Châu ôm tôi, tôi đã đẩy cô ta ra, nghĩ đến lời Vương Hạo nói Minh Châu lúc nào cũng nghĩ đến tôi, tôi luyến tiếc rồi.

Sau cùng Minh Châu hôn tôi, tôi không có từ chối, có lẽ là không cam tâm, không cam tâm cô gái tôi thích nhiều năm lại không có duyên với tôi.

Khi Minh Châu đề xuất đi khách sạn, tôi do dự, nhìn thấy nước mắt của cô ấy, tôi đau lòng rồi.

Đến khách sạn vừa bước vào, cô ấy lập tức hôn tôi, tôi đáp lại.

Đến bước cuối cùng tôi nghĩ đến Tống Chỉ Ninh, lập tức đứng dậy.

Minh Châu hỏi tôi tại sao không tiếp tục, tôi nói tôi không muốn cho cô làm nhân tình, hồi đó mẹ tôi vì ba nɠɵạı ŧìиɧ mà mắc chứng trầm cảm, không quan tâm hỏi han đến tôi.

Về đến nhà, nhìn căn biệt thự tối đen, tôi rất không quen.

Bởi mỗi lần tôi về nhà, Tống Chỉ Ninh đều mở điện ngồi trên sofa trong phòng khách đợi tôi, thấy tôi về cô ấy liền hỏi tôi có đói không?

Cô ấy không ở đây, phản ứng đầu tiên của tôi chắc chắn là hôm nay tôi với cô ấy cãi nhau, tức giận về nhà mẹ đẻ rồi.

Mặc dù tôi rất nhớ cô ấy, nhưng không muốn đến Tống gia tìm cô ấy.

Gửi tin nhắn cho cô ấy hỏi cô ấy đi đâu, không nghĩ đến Tống Chỉ Ninh trước đây lập tức trả lời qua mười mấy phút cùng không thấy đáp lại.

Tôi gọi điện thoại cũng không nghe.

Lần đầu tiên bị người khác đối đãi như vậy tôi liền tức giận, trực tiếp lên giường đi ngủ.

Nửa đêm tỉnh lại, tôi cảm thấy có chút đói, vô thức gọi tên Tống Chỉ Ninh, nhờ cô ấy giúp tôi nấu một bát mì.

Không nhận được hồi âm, mở đèn lên mới nhớ ra Tống Chỉ Ninh không ở nhà.

Vì thế tôi ôm cái bụng đói nằm trở lại.

Ngày thứ 2 tỉnh lại vươn tay cũng không lấy được cốc nước ấm như mọi ngày

Tìm rất lâu cũng không tìm được bộ quần áo để mặc, tôi gọi điện thoại cho cô ấy, vẫn không có người nghe

Tôi đem theo tức giận đến công ty, bảo trợ lý tạm dừng hợp tác với Tống gia.

Như vậy Tống Chỉ Ninh sẽ quay lại xin lỗi tôi, đến lúc đó, tôi nhất định sẽ làm khó cô ấy.

Tôi đợi 3 ngày cũng không đợi được Tống Chỉ Ninh quay lại, giữa chừng cũng gọi rất nhiều cuộc điện thoại, như cũ không có người nghe.

Mãi đến khi bố của Tống Chỉ Ninh đến tìm tôi, tôi nói với ông ấy bảo Tống Chỉ Ninh quay lại thì sẽ tiếp tục hợp tác.

Nhưng ông ấy nói với tôi Tống Chỉ Ninh không về nhà mẹ đẻ, tôi có chút hoảng.

Sau đó lại cảm thấy là do Tống Chỉ Ninh hợp tác với bô cô ấy muốn tôi nhượng bộ để giành nhiều lợi ích hơn cho Tống gia.

Nhưng tôi không muốn cúi đầu trước, thế nên bắt Tống gia ép cô ấy quay lại.

Liên tiếp 3 ngày không gặp được Tống Chỉ Ninh tối rất không quen, cũng tăng thêm sự bực bội.

Sau đó Vương Hạo cùng Minh Châu đến, nhìn thấy cô ấy tôi dường như cũng không vui như tôi tưởng, so với cô ấy tôi càng muốn gặp Tống Chỉ Ninh.

Minh Châu mua cho tôi bữa sáng mà trước đây khi còn đi học tôi thích ăn nhất.

Tôi ăn vài miếng liền thấy rất ngấy, đã quen mỗi sáng ăn đồ Tống Chỉ Ninh làm, ăn cái này luôn cảm thấy khó nuốt.

Nhìn thấy Vương Hạo và Minh Châu tôi càng cảm thấy phiền, vừa lúc tôi có cuộc họp tạm thời rời khỏi phòng làm việc.

Ra ngoài liền nghe thấy nhân viên đang trong giờ làm mà nói chuyện về chuyện không liên quan đến công việc, tôi liền khó chịu với các nhân viên nhưng không biết vì sao tâm có chút loạn.

Sau đó nhận được điện thoại của cục cảnh sát, nói với tôi Tống Chỉ Ninh chết rồi.

Phản ứng đầu tiên của tôi là không tin, đồ lừa đảo, Tổng Chỉ Ninh sao có thể chết được.

Tắt điện thoại xong, đến cả nhân viên báo cáo nội dung trong cuộc họp tôi cũng nghe không vào.

Tôi liên tục nhìn điện thoại, hi vọng có thể nhận được điện thoại của Tống Chỉ Ninh.

Sau đó, nhận được điện thoại Tống gia gọi đến, ông ấy cũng nói với tôi Tống Chỉ Ninh chết rồi.

Tôi cảm giác như tim bị ai đó bóp chặt, loạng choạng suýt chút ngã xuống

Lúc sau tôi lái xe đến cục cảnh sát, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch sưng phù của Tống Chỉ Ninh

Cô ấy an tĩnh mà nằm ở đó, cũng không còn giống như trước mà gọi tôi nữa.

Sau đó cảnh sát nói với tôi cô ấy là bị người hại chết, còn là bị hại chết ở nhà chúng tôi, trong khoảnh khắc tôi cảm giác bản thân không thể thở nổi.

Nếu ngày hôm đó tôi không ra ngoài, Tống Chỉ Ninh có lẽ sẽ không chết?

Lúc cô ấy bị người sát hại tôi đang làm gì?

Tôi nhớ ra rồi, hình như tôi đang cùng Minh Châu hôn nhau, đi thuê phòng khách sạn.

Tôi cảm thấy bản thân thực sự là tên súc vật.

Về đến phòng, đâu đâu cũng xuất hiện dấu vết của cô ấy, tôi tham lam mà hít ngửi mùi hương còn lưu lại của cô ấy trên gối đầu

Lúc này tôi mới lớn tiếng mà khóc, mới hiểu, thì ra tôi đã thích Tống Chỉ Ninh từ rất lâu, nhưng tôi không dám thừa nhận bản thân là người kiến dị tư thiên, một mực nhấn mạnh tôi ghét cô ấy.

(*Kiến dị tư thiên: Đứng núi này trông núi nọ, lập trường không vững, thấy người ta có điểm gì khác với mình liền muốn theo họ)

Minh Châu cùng Vương Hạo đến tìm tôi, họ đang ở trong phòng của tôi cùng Tống Chỉ Ninh thảo luận về tương lai của tôi và Minh Châu.

Tôi cô cùng tức giận đuổi họ ra ngoài, đây là nơi có hơi thở của cô ấy, không thể để cho người ngoài phá hoại.

Tôi ở trong phòng ba ngày, cái gì cũng không muốn làm, thậm chí còn nghĩ cứ như vậy mà chết đi, ít nhất có thể đi gặp Tống Chỉ Ninh để xin lỗi cô.

Người mẹ xưa nay vốn không quản tôi bỗng nhiên xông vào, bà đem chân tướng của cuộc hôn nhân nói cho tôi, căn bản không phải như Tống Chỉ Lan nói.

Lúc này tôi mới hiểu, thì ra tôi đã hiểu lầm Tống Chỉ Ninh nhiều năm như vậy.

Tôi đột nhiên thông suốt, cho dù muốn đi tìm Tống Chỉ Ninh, cũng phải tìm cho ra hung thủ đã sát hại cô ấy.

Tôi chỉnh đốn lại bản thân. Tính đi Tống gia đem về toàn bộ đồ dùng của cô ấy về.

Cũng là đi rồi mới biết, thì ra mấy năm nay Tống Chỉ Ninh sống không hề tốt, thậm chí cô ấy còn không có phòng của bản thân mình, đồ của cô ấy bị vứt đi tùy tiện.

Cha của cô ấy vì lợi ích còn muốn cho đứa con gái ngoài giá thú thay thế Tống Chỉ Ninh.

Tôi để trợ lý chấm dứt mọi hợp tác với Tống gia, đồng thời tuyên bố cắt đứt mọi con đường sau này.

Sau này tôi nghe nói Tống Chỉ Lan bị đem lên giường một người đàn ông đáng tuổi ông nội bị tra tấn đến chết.

Còn bố của Ninh Ninh cùng vợ ông ta quen cuộc sống của người có tiền, tham ăn lười làm, về sau bị chết đói ở đầu đường.

Cảnh sát bắt được kẻ gϊếŧ người đứng đằng sau, tôi không nghĩ đến đó là Trần Uyển. Quý Thái Thái-một người không có chút quan hệ nào với Tống Chỉ Ninh.

Về sau cô ta nói vì tôi nên mới ra tay gϊếŧ Tống Chỉ Ninh, tôi hận không thể gϊếŧ chết bản thân, nếu không phải là do tôi Tống Chỉ Ninh sẽ không vô cớ mà chết.

Về việc Trần Uyển nói mẹ vợ tôi dụ dỗ chồng cô ta là vô căn cứ. Có điều do mẹ vợ quá ưu tú, chú Giang tâm sinh ái mộ, từ đầu đến cuối đều là chú Giang suy nghĩ viển vông.

Bắt được hung thủ, Tống Chỉ Ninh có thể nhắm mắt rồi.

Ba năm sau, tôi một mình đi thăm cô ấy

Cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là tôi đã không thể gặp được cô ấy nữa rồi.

Chấp niệm với cô ấy dày vò tôi ngày đêm, tôi tính đi gặp cô ấy, cho dù cô ấy không tha thứ cho tôi, tôi cũng mặt dày mà ở lại bên cạnh cô.

Nhưng tôi không nghĩ đến cô ấy nói với tôi cô luôn ở bên cạnh tôi, nhìn thấy tôi phản bội cô ấy, cô ấy chê tôi bẩn, không muốn nhìn thấy tôi, bảo tôi đừng làm bẩn con đường Hoàng Tuyền của cô.

Tôi thực sự sợ cô ấy tức giận, vì vậy tôi không muốn chết nữa, tôi không thể làm bẩn đường của Ninh Ninh.

Sau khi được cứu, tôi không dám tự sát nữa, cũng vĩnh viễn không nhận được sự cứu rỗi.

Đến năm 60, tôi cô độc chết đi, trước khi chết tôi đem tất cả tiền đi quyên góp, hy vọng dùng chút công đức này đổi lấy cơ hội gặp Tống Chỉ Ninh lần nữa.