Chương 7: NGHI THỨC MỞ MÁY

“Đinh......" Thang máy vừa mở ra, hai chân cao to nện bước vội vã đi về phía phòng làm việc tận cùng. không ngờ lúc đi ngang qua thư, chợt một bóng người nhoáng qua chặn đường của anh.

“Aiz, Trữ Mặc Phạm, tại sao cậu còn đi vào bên trong? Nghi thức mở máy sắp bắt đầu rồi!" Ngăn ở trước mặt anh là Phó Tổng Giám đốc tập đoàn Mại Kỳ, Đằng Uy mặc áo len hở cổ màu xám tro, quần dài vàng nhạt, ăn mặc còn tùy ý hơn anh rất nhiều, ngạc nhiên nói.

“Thay quần áo.” Trả lời ngắn gọn, đồng thời Trữ Mặc Phạm đẩy tay anh ra, liếc nhìn thư kí ở bên cạnh, sắc mặt hơi đỏ, thư ký Tiểu Trình lập nhìn anh gật đầu một cái chào hỏi.

“Lập tức giúp tôi chuẩn bị một cái áo sơ mi sạch sẽ." Trữ Mặc Phạm lạnh lùng căn dặn.

“Vâng” Tiểu Trinh vội vàng gật đầu đi chuẩn bị.

“Áo sơ mi? Oa ha ha. . . . . . Trữ Mặc Phạm, trên áo sơ mi của cậu là gì thế? Viết nguệch ngoạc? Son môi sao? Hay là tín hiệu tình yêu?” Giống như đã phát hiện ra chuyện lỵ gì kỳ, Đằng Uy vừa cười to không ngừng, vừa nghiền ngẫm ghé sát lại gần trêu chọc Trữ Mặc Phạm, cẩn thận xem xét ngôi sao màu hồng phía dưới cổ áo trước ngực của anh nhìn rất bắt mắt.

“Cậu có từng thấy người nhiều chuyện miệng thành ngôi sao năm cánh chưa?" Mặt không tỏ vẻ gì, đẩy đầu Đằng Uy ra, Trữ Mặc Phạm tức giận nói, “Còn có, làm phiền cậu đừng có tới cua thư ký của tôi trong thời gian làm việc, không tuân theo quy định của công ty!” Nói xong, anh trầm mặc đi tới trước phòng làm việc của mình đẩy cửa ra.

Thu lại nụ cười trên mặt, Đằng Uy đi theo phía sau anh: “Ôi chao, cậu không cần xuyên tạc ý của người khác được không? Tôi tới tìm cậu, không phải cậu đi vắng sao!"

Quá hiểu rõ ràng đức hạnh của Đằng Uy, “Hừ!" lạnh một tiếng, Trữ Mặc Phạm mặc kệ anh.

“Làm ơn, tôi thật sự là tới tìm cậu! Nhìn đi, đồ tôi cũng mang đến!" Nói xong, Đằng Uy cầm một cặp văn kiện vỗ vào trong ngực Trữ Mặc Phạm.

“Đây là cái gì?” Tiếp cặp văn kiện, Trữ Mặc Phạm nhẹ nhăn mày.

Đôi tay cắm vào túi, Đằng Uy dùng ánh mắt khi dễ nhìn anh: “Người anh em, tôi biết cậu có rất nhiều tiền, nhiều đến nỗi cầm mấy chục triệu đầu tư một bộ phim còn có thể xem thường, đến bây giờ cũng không xem qua kịch bản và danh sách diễn viên căn bản. Nhưng đại ca à, nghi thức mở máy sắp bắt đầu rồi, làm phiền cậu nhớ tên diễn viên đi! Nếu không, sau đó gọi không ra tên của người ta, sẽ rất mất mặt ai"

“Không phải chuyện này cậu vẫn phụ trách sao? Hơn nữa lúc trước nói bộ phim này sẽ không thua lỗ!” phương hướng đầu tư của Công ty Mại Kỳ tương đối phong phú, trong đó không thiếu phim điện ảnh và

truyền hình giải trí ..., nhưng công ty điện ảnh và truyền hình vẫn do Phó Tổng giám đốc Đằng Uy trông coi kinh doanh, dĩ nhiên anh ít hỏi tới. Bất quá lời nói như thế không nói, lúc này anh mới ý mở ra cặp văn kiện. Chờ lật tới giới thiệu diễn viên bên trong thì anh không khỏi đưa mắt dừng lại trên một trang.

“Là cô bé. . . . . .” Nhìn trên mặt văn kiện giới thiệu diễn viên nhí, Trữ Mặc Phạm nhăn mày, vẻ mặt chợt thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó giãn ra. “Thế nào? Biết à?" Tiến tới bên cạnh anh, Đằng Uy cũng nhìn

lại.

Nhanh chóng khép lại tài liệu, Trữ Mặc Phạm hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Xem xong rồi!”

“A, cậu cứ lật hai cái như vậy! Sau đó lầm diễn viên thì làm thế nào?"

“Cậu nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của tôi?” Nghề nghiệp của anh chính là kiếm tiền, xã giao nhiều, xã giao lầm người? Chuyện cười!

Nhíu mày, Trữ Mặc Phạm khi thế đè người.

Lập tức im lặng, Đằng Uy tức giận mà không dám nói gì.

Đổi một cái áo sơ mi sạch sẽ đi ra ngoài, Trữ Mặc Phạm mặc vào tây trang lần nữa.

Cầm áo sơ mi anh vừa thay, thư ký Tiểu Trinh hỏi: “Tổng giám đốc, quần áo này phải . . ..." Vẻ mặt mê man nhìn ngôi sao năm cánh phía trên áo và bóng lưng tổng giám đốc, Tiểu Trình khó có thể quyết định. Là vứt bỏ? Hay như thế nào?

Vừa sửa sang lại khuy tay áo, quay đầu lại tìm xem, theo lẽ thường quần áo này bị bút marker vẽ nguệch ngoạc tự nhiên không cần mặc nữa, có thể vứt bỏ. Bất quá nét vẽ ngoệch ngoạc không nét vẽ bình thường, giống như thật sự tỉ giá đồng bạc tăng không ít, bao nhiêu năm sau cô bé kia nổi tiếng, quần áo này của anh có thể phải trở thành tuyệt phẩm bán đấu giá kiếm lời một số lớn.

Là một nhà tư bản thâm niên, anh cũng không thể ruồng bỏ đạo đức nghề nghiệp!

“Cất đi, giữ lại."

"A."

***

Xem qua nhiều lần trong lòng sẽ sinh ra thể nghiệm khác nhau. Đến đại sảnh lầu ba, ở phía sau sân khấu

thấy rất nhiều ký giả tại hiện trường, người xem còn không biết tên lãnh đạo, ngay cả Tinh Tinh cũng bắt đầu khẩn trương lên.

Lôi kéo tay Mộ Hạ, Tinh Tinh rất lo lắng hỏi: “Mẹ, chút nữa mẹ theo con lên sân khấu chứ?”

“Chuyện này. . . . . . Có thể không được đâu.” An ủi tay nhỏ bé của con gái, Mộ Hạ lắc đầu một cái. Nhiều nhất cô chỉ là người đại diện của Tinh Tinh, cho nên không thể lên sân khấu. “Nhưng con đừng khẩn trương, chút nữa Nghiêm Tư sẽ ở đây với con.”

“Vâng. . . . . . con biết rõ." Bình tĩnh gật đầu một cái, nghe Nghiêm Tư sẽ ở lại với mình, Tinh Tinh buông lỏng rất nhiều.

“Đạo diễn Lục tới rồi.” Phía sau chợt truyền đến tiếng xôn xao, lúc mấy người túm tụm, Đạo Diễn lớn rất nỗi tiếng đi về phía các cô.

“Đạo diễn Lục!" Đã gặp mặt Mộ Hạ vài lần, lập tức nhìn anh ta chào hỏi. Nam đạo diễn đã hơn 30 tuổi mỉm cười đáp trả cô: “Mộ tiểu thư, làm phiền các người chạy dén!"

“Nói chi vậy, rất cảm ơn đạo diễn Lục đã cho Tinh Tinh cơ hội lần này! Tinh Tinh còn không mau chào hỏi đạo diễn Lục!" Vỗ vỗ tay Tinh Tinh, Mộ Hạ giục nói.

“Chào chú Lục!” Rất lễ phép nhìn đạo diễn Lục gật đầu một cái, Tinh Tinh ngọt ngào nói: “Cám ơn Chủ Lục cho Tinh Tinh cơ hội, Tinh Tinh nhất định biểu hiện thật tốt!"

“Ha ha, Tinh Tinh thật là đứa bé ngoan, nhưng mà điều này cũng do cháu dựa vào năng lực tranh thủ được, cho nên phải có lòng tin!" Sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tinh Tinh, đạo diễn Lục đánh giá rất

khách quan.

“Đạo diễn Lục, trên đường khổ cực rồi..." Ở trong phòng hóa trang đặc biệt, Nghiêm Tư cũng đi ra, hiện tại anh đã thay một tây trang màu xám. Gương mặt yêu nghiệt vẫn khiến mọi người ái mộ, chỉ là ở trước mặt Mộ Hạ, anh muốn nghiêm chỉnh thu lại rất nhiều.

“Nào có, nào có, tôi cũng tới chỗ này hai ngày rồi, có thể khổ cực cái gì? Ngược lại là anh, hai ngày trước mới vừa kết thúc buổi biểu diễn ở Đài Loan, vất vả rồi, vất vả rồi!" Tiến lên bắt tay Nghiêm Tư, đạo diễn Lục

khách sáo nói.

“Làm sao như thế, có thể tham gia phim của anh là vinh dự của tôi! Hi vọng đến lúc đó có thể nhờ tay anh

rèn luyện kỹ năng diễn xuất, chỉ giáo nhiều hơn..."

“Được, vậy tôi học hỏi kỹ thuật hát của anh rồi !" Đạo diễn Lục nói đùa với anh, hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Ngoại trừ nữ chính có lịch diễn không cách nào chạy tới, trên căn bản các diễn viên cũng đã đến đông đủ.

Sau đó một nhân viên làm việc đi tới, thông báo bọn họ đã đến giờ. Mà người bên ngoài cũng đều đến đông đủ, nữ chủ trì cũng đã lên sân khấu rồi.

Nghiêm Tư đi tới bên cạnh Mộ Hạ dắt một tay của Tinh Tinh, Mộ Hạ nói: “Nhờ anh.”

“Yên tâm đi!" Nhìn Mộ Hạ nháy mắt mấy cái, Nghiêm Tư dắt Tinh Tinh đi tới chỗ ngồi của khách quý trước sân khấu.