Chương 6: CÔ BÉ LƯU MẠNH

Đưa mắt nhìn cô bé cười ngọt ngào như công chúa nhỏ, Trữ Mặc Phạm vốn lạnh lẽo cứng rắn trong lòng

khể động.

“Cha mẹ cháu đâu? Tại sao một mình ở chỗ này?" Ngồi xổm xuống, ngón tay cái của anh nhẹ nhàng xoa rơi giọt nước mắt nơi khóe mắt cô bé, chạm vào da thịt vô cùng mịn màng, anh không nhịn được trở nên cẫn thận, giống như sợ ngón tay thô của mình có thể làm bị thương cô bé .

“Mẹ đi làm việc rồi, bảo cháu ở chỗ này chờ." Nhìn chằm chằm khuôn mặt dễ nhìn của chú đẹp trai, sao

giống như nhìn thấy thế nào cũng không đủ. Ưmh, ông chủ này thật sự rất đẹp trai, so với anh Nghiêm Tư khó coi hơn một chút! Hơn nữa thật dịu dàng, thật dịu dàng!

“Thật té không có bị thương sao?" Ánh mắt bình tĩnh giúp Tinh Tinh phủi sạch sẽ bụi bậm trên váy, nhặt lên ba lô đeo lưng của cô bé. Trữ Mặc Phạm vừa nâng mắt nhìn thấy vẻ mặt hoa si của Tinh Tinh đang nhìn mình chằm chằm, chợt bật cười.

Mắt to nháy nháy, Tinh Tinh nói: “Thật ra còn có một chút đau, nếu chủ hôn cháu sẽ hết đau!"

- - - - - ." Nghẹn lời, anh gặp phải cô bé lưu manh rồi sao?

“Chú không quen, vậy cháu hôn chủ là được!” Nói xong, như đã quen từ lâu, Tinh Tinh đi đến gần hôn trên

mặt Trữ Mặc Phạm một cái.

. . . . . .” Hiện tại không có bật cười, Trữ Mặc Phạm chắc chắn, anh gặp phải cô bé lưu manh rồi ! Mặc dù cô bé lưu manh này hơi đáng yêu, hơn nữa bị cô hôn một chút cảm giác cũng không tệ, thậm chí nhìn thế nào cũng giống như anh được lợi!

Nhìn anh không có tức giận, Tinh Tinh cười khanh khách.

Đại sảnh này vách tường trong suốt, bên ngoài không nhìn thấy bên trong, nhưng ánh mặt trời có thể xuyên qua. Anh và Tinh Tinh đứng ở trong khu vực ánh mặt trời bao phủ, Tinh Tinh cười khanh khách, anh cũng nới lỏng lông mày, thậm chí người ở bên ngoài nhìn thấy, bọn họ giống như hai cha con.

Tinh Tinh cười khiến trong lòng Trữ Mặc Phạm khẽ động, có dòng nước ấm mơ hồ chảy qua. Cô bé đáng yêu như vậy, ai lại không thích? Cho dù là anh cũng như vậy.

“Cháu tên gì?” Khóe miệng anh khẽ cong lên hỏi.

“Oa, chú, chú cũng quá OUT đi! Thậm chí cháu là ai cũng không biết!" Nghe chuyện này, hình như Tinh Tinh bị đả kích! Nói thế nào cô bé cũng là một Tiểu Minh Tinh trên Internet nha, cũng từng tham gia MV của anh Nghiêm Tư, chú lại không biết cô bé!

“Ừ. . . . . . Xin lỗi, dường như chú thật sự không biết cháu.” Trả lời như vậy, trong đầu Trữ Mặc Phạm nhanh chóng tìm tòi, các gia đình nổi tiếng quen thuộc có phải có một cô bé như vậy không.

“Được rồi, vậy chú nhớ nha, cháu là Mộ Tinh, người gặp người thích, hoa thấy hoa nở, bây giờ là tiểu mỹ nữ của Đài Loan, về sau là đại mỹ nữ của Đài Loan! Cháu biết ca hát khiêu vũ, còn có thể đóng phim nữa! Nếu chú muốn ký tên, bây giờ cháu có thể miễn phí, nếu không về sau có thể sẽ thu phí!" Rất kiêu ngạo

ưỡn ngực, Tinh Tinh tự hào nhìn anh.

“A. . . . . .” Lần này trực tiếp bị lời của cô bé chọc cười, Trữ Mặc Phạm cong cong khóe miệng, lại sinh lòng hâm mộ. Rốt cuộc là nhà nào có một cô con gái khả ái thế này?

Mặc dù anh chỉ cười khẽ một tiếng, nhưng Tinh Tinh vẫn nhìn ngây người!

Chú cười lên nhìn cũng đẹo al

“Chú, chú muốn cháu ký tên không?” Ánh mắt lấp lên hỏi.

“Ừ, không cần. . . . . . Aiz, cháu làm gì đấy?” Lời của anh còn chưa nói xong, chỉ thấy Tinh Tinh từ trong ba lô lấy ra một cây bút marker màu sắc rực rỡ, rất tự nhiên nắm lấy áo sơ mi trắng bên trong tây trang của anh, sau đó ở trên cỗ áo anh tìm một khoảnh.

“Ký tên nha! Trên người chú lại không giấy, hơn nữa chỉ có áo sơ mi là màu trắng! Cháu chỉ có thể viết nơi này á! Trường hợp như vậy, chú sẽ kiếm được lợi nhuận! Bởi vì chờ cháu làm ngôi sao lớn, bộ quần áo này có thể sẽ trở thành báu vật vô giá rồi! Soạt soạt, tỉ giá đồng bạc tăng không quá lớn!” Tự nói xong, Tinh Tinh cũng đã trên áo sơ mi trắng tinh của anh tuỷ tiện vẽ một ngôi sao màu hồng.

Trong nháy mắt sắc mặt tối lại, nhìn cái áo sơ mi thật đắt tiền của mình biến thành như vậy, tâm tình Trữ Mặc Phạm không cần nói cũng biết. Nhưng ngẫng đầu nhìn thấy ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt vui vẻ, anh lại

không tức giận được.

Vừa bực mình vừa buồn cười, ngược lại anh kỳ quái lẫm bẫm một câu: “Ký tên không phải viết chữ sao? Cháu vẽ ngôi sao làm gì?”

“Ách, bởi vì cháu chỉ biết viết tên của cháu thôi! Nhưng cháu gọi Tinh Tinh, nên vẽ ngôi sao á!” Rất đắc ý

nhìn mình ký tên, Tinh Tinh thật vui vẻ nói.

“Tinh Tinh?”

“Đúng nha, mẹ gọi cháu là Tinh Tinh!” Gật đầu một cái, Tinh Tinh thu hồi bút marker.

“Mộ Tinh? Ý nghĩa là yêu thích màu sắc của ánh sao? Sao Mai?” Không hiểu đối với danh tự này có giải thích như vậy, Trữ Mặc Phạm giống như đang hỏi Tinh Tinh, vừa giống như đang hỏi chính mình. “Ách, cái gì Sao Mai?" Tinh Tinh còn không quá rõ những thứ này.

“Không có gì, cha mẹ của cháu đặt cho cháu cái tên rất tốt !” Đưa tay vỗ vỗ đầu của cô bé, Trữ Mặc Phạm đứng lên."Vậy cháu ở chỗ này chờ mẹ của cháu đi, chú đi trước.” Phải nói, anh phải đi trước thay quần áo

rồi!

“Vâng. . . . . . hẹn gặp lại chú!” Đối với lời nói của anh mới rồi có chút nửa hiểu nửa không, Tinh Tinh lễ phép vẫy tay.

“Ừ.” Nhàn nhạt vẫy tay, Trữ Mặc Phạm vội vã đi về phía thang máy, lúc này nơi xa có người bắt đầu gọi tên Tinh Tinh: “Tinh Tinh, Tinh Tinh mau tới đây!” Anh quay đầu lại liếc mắt nhìn, Tinh Tinh đã nhanh chân chạy về phía bên kia, mà người gọi cô bé là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai.

Là cha của cô bé sao?

Trong lòng thoáng qua chút nghi ngờ, anh bước nhanh vào thang máy.

Tinh Tinh hào hứng chạy đến trước mặt người đàn ông, kéo tay của anh lại: “Anh Nghiêm Tư ! Tại sao anh ở chỗ này ?”

“Đương nhiên là tới đón hai người rồi.... Cười híp mắt ôm Tinh Tinh, Nghiêm Tư nhìn về phía thang máy “Mới vừa rồi em ở đây với ai ?"

“Là một chủ đẹp trai! Em ký tên cho chú rồi !" Lộ ra nụ cười thật to, Tinh Tinh dùng vẻ mặt tự hào nói, cuối cùng vẫn không quên bổ sung một câu: “Nhưng mà chú không có xinh đẹp bằng anh Nghiêm Tư ! “Ha ha, nhất định!

“Các người đang nói gì đấy?” Trước đó nói đi tìm người hỏi địa điểm, rốt cuộc Mộ Hạ đã đi tới đây, nhìn thấy cô, Tinh Tinh lập tức kỳ quái: “Mẹ, mẹ đi rất lâu, làm cái gì vậy?”

“Ách. . . . . . mẹ đi tìm người hỏi đường nha.” Nhưng cô không hiểu nơi rộng lớn này ngay cả tìm một nhân

viên làm việc hỏi đường cũng không thấy, kết quả Nghiêm Tư ra ngoài cửa đón cô.

“Phốc, mẹ, mẹ thật không đáng tin!" Không chút nhịn được khi dễ của mình, Tinh Tinh tặng cô một ngón tay giữa (tay thối).

Mộ Hạ bị vạn tên hung hăng xuyên tim, mắc cở đỏ bừng nửa gương mặt.

“Ha ha, đi nhanh đi, nếu không em và người mẹ không đáng tin cậy ngày mai sẽ phải lên trang đầu rồi ! Tỏ ý liếc đám người đang ồn ào ở cửa lớn phía xa xa, Nghiêm Tư vội vàng ôm lấy Tinh Tinh, sau đó đi tới

thang máy.