Tổng Giám Đốc Thật Lạnh Lùng

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chắn hẳn những độc giả yêu thích thể loại truyện ngôn tình sẽ cảm thấy quen thuộc với tác giả Trạm Lộ với những truyện như Tiểu Xuân Cung Của Vô Diệm, Khuynh Quốc Đào Hoa, Nịnh Vương... Đây đều là nhữ …
Xem Thêm

“Phương Niệm Tình, bạn nhập học thành tích là bao nhiêu?” Cũng có người tò mò IQ hai trăm của cô có đúng hay không. Quy định cho học viên Danh Dương nhập học là — tất cả học sinh nhất định trải qua kiểm tra sáu môn Địa lý, Anh văn, Quốc văn, Sinh vật, Lịch sử cùng Số học , thành tích đạt tới tiêu chuẩn mới có thể nhập học.

“Mình không có chú ý.” Cô trả lời, “Hơn nữa, hiệu trưởng cũng không có nói cho mình biết.”

Mọi người có chút thất vọng. Thấy Minh soái ca bên cạnh cô thủy chung không nói một câu, có người không nhịn được châm lửa, “Sẽ phải kiểm tra thử chứ, lần trước Minh Thiên Tàng thi 599 điểm, bạn có có thể đạt được 600 không?”

” Bạn nói là, muốn mình cùng so tài với hắn sao?” Niệm Tình liếc mắt nhìn Minh Thiên Tàng, cười cười, “Không cần đi! Học tập cũng không phải là vì người khác.”

Giờ nghỉ kết thúc, chuông vào học lại vang lên, mọi người giải tán lập tức.

Niệm Tình rất chủ động cùng Minh Thiên Tàng nói chuyện, ” Bạn thật lợi hại, chỉ thiếu một chút là max điểm.”

“Thiếu một chút vẫn không phải là max điểm.” Hắn nhàn nhạt nói.

Cô cười nhún nhún vai, giống như đang nói…, là max điểm thì thế nào?

Bởi vì thầy giáo vào phòng học, đoạn đối thoại giữa bọ họ không tiếp tục nữa.

Buổi chiều là thời điểm tốt nhất để ngủ, cho nên tốp học sinh ngồi phía trước vốn ngồi khá đàng hoàng, vẫn chưa có hoàn toàn nằm sấp trên bàn lúc này cũng giống mọi người nắm bắt thời gian, trong tiết lịch sử bổ sung giấc ngủ.

Minh Thiên Tàng vẫn tựa vào trên ghế ngồi, nhàm chán xoay bút trong tay. Hắn trời sinh thể chất tốt, một ngày chỉ cần ngủ sáu tiếng như vậy đủ rồi, muốn cho hắn đang ánh nắng mặt trời rực rỡ mà ngủ căn bản là không thể nào. Cho nên cho dù những môn học này nhàm chán đến cỡ nào, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn kiên trì đầu độc lỗ tai của mình.

” Niên đại của Đường Thái Tông. . . . . .” Giọng của thầy dạy lịch sử, so với thầy dạy quốc văn lúc nãy càng thêm cứng nhắc, căn bản là có thể trở thành bài hát ru con hiệu quả.

Minh Thiên Tàng vô cùng buồn chán, loáng thoáng , hắn đột nhiên cảm thấy có tiếng cãi nhau chui vào lỗ tai.

“Khò. . . . . . Khò. . . . . .”

Tiếng ngáy nhỏ, xen lẫn với giọng giảng bài xuyên vào lỗ tai. Hắn nghi hoặc cúi đầu, nhìn về phía hàng xóm mới bên cạnh — Phương Niệm Tình. Tiếng ngáy có tiết tấu, có thang âm, đều đều rất nhỏ lại là từ trong miệng cô ấy thoát ra.

Coi như là IQ hai trăm, cũng không cần miệt thị lão sư giảng bài chứ? Mặc dù lớp này xác thực nhàm chán tới cực điểm, nhưng là. . . . . . Có thục nữ nào lại làm ra chuyện mất mặt không chút khí chất này?

Minh Thiên Tàng cau mày nhìn cô, tiếng ngáy nho nhỏ tiếp tục rất có tiết tấu đều đều vang lên.

Tay của hắn không nhịn được đưa tay qua bàn bên cạnh, khe khẽ đẩy đẩy cánh tay hàng xóm mới, không nghĩ tới cô trở người, đem mặt cho chuyển sang cửa sổ bên kia, tiếp tục ngủ.

Hắn rất muốn làm bộ như không nghe thấy, nhưng tiếng ngáy của cô giống như là có con muỗi ở bên tai bay, quấy nhiễu tâm trí của hắn. Không có biện pháp, hắn tăng lực vỗ vỗ cánh tay của cô, đánh thức cô.

“Chuyện gì?” Thanh âm của cô không phòng bị phát ra rất lớn, ngay cả thầy giáo trên bục cũng giật nảy mình.

Mi tâm của hắn nhíu lại, trong đôi mắt đen xinh đẹp không biết là khinh thường cười lạnh, hay là không thể làm gì.

“Cô ấy đang ngáy, xin hãy yên lặng.” Hắn từng chữ rõ ràng nói ra, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe rất rõ ràng.

Minh Thiên Tàng cho là cô sẽ đỏ mặt khốn quẫn không dứt, không nghĩ tới cô chỉ áy náy gật đầu một cái, “Ngượng ngùng, ngày đầu đi học, mình quên đeo khẩu trang rồi.”

À? Thì ra là cô đối với chuyện mình ngủ khi đi học không chỉ sớm đã thành thói quen, hơn nữa còn có thường dùng vũ khí trang bị?

Hắn không khỏi bất ngờ cũng quên phải giữ vững phong độ, rất không có khí chất trợn trừng mắt.

Ngày đầu tiên quen biết thiếu nữ thiên tài, lễ ra mắt của cô thật đúng là. . . . . .rất “đáng yêu”.

“Thiên Tàng, kì thi toán học Olympic quốc tế em sẽ tham gia chứ ?” Thầy dạy số học cầm giấy báo danh rất khách khí hỏi ý kiến của hắn.

Minh Thiên Tàng nhận lấy giấy báo danh, viết xuống ba chữ “Minh Thiên Tàng”. Tình cờ thoáng mắt nhìn, thấy trong tay thầy giáo một tờ giấy khác, không nhịn được nhíu mày, “Cô ấy cũng muốn tham gia?”

“Người nào? A, Phương Niệm Tình sao? Đúng vậy, thành tích nhập học môn toán là max điểm đấy.” Thầy giáo dạy toán dáng vẻ hưng phấn giống như là đào được bảo vật.”Năm nay học viện chúng ta có thể có hai người các ngươi tham gia thi đấu, ngôi quán và á quân coi như nắm chắc trong tầm tay.”

“Cô ấy, có thể không?” Minh Thiên Tàng chau mày.

Nhập học một tuần lễ, cũng không có nhiều bài kiểm tra, không biết thực lực của cô đến tột cùng như thế nào, ngược lại xế chiều mỗi ngày đều phải chịu đựng tiếng ngáy của cô, làm tinh thần của hắn bị hành hạ. Mặc dù ngày thứ hai cô cũng rất có lễ phép đeo khẩu trang, nhưng vẫn cảm giác được tiếng ngáy như ma âm luẩn quẩn chui vào lỗ tai, thế nào cũng đuổi không ra.

Cho dù là buổi sáng, lớp toán học cũng thấy cô ngồi vẽ bậy nguệch ngoạc, chưa từng thấy cô nghiêm túc nghe giảng. Biểu hiện như vậy là thiên tài nên có sao? Cô không học đàng hoàng không khỏi vô cùng khoa trương.

Lúc mới gặp mặt, còn tưởng rằng cô bề ngoài điềm tĩnh nhàn thục, là một người ngoan ngoãn, nhưng quả nhiên là người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo lường.

Buổi chiều lại đến giờ học quốc văn , Minh Thiên Tàng trước đó chuẩn bị một quyển 《 Tam ngôn nhị phách 》, dùng để đọc gϊếŧ thời gian. Đồng thời hắn tự mua cho mình một bộ máy trợ thính, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Bất quá hắn có chút ngoài dự đoán, tiếng ngáy như thường lệ trong giờ quốc văn cũng không có vang lên. Hắn nhìn lời cuối sách 20′ mới ý thức tới có cái gì không đúng, tiếp hắn phát hiện hàng xóm bên cạnh vẫn thần thái sáng láng vẽ bậy lên bàn, nhìn kĩ lại, cô lại đang vẽ tranh manga biếm họa rồi.

Trước kia cô thỉnh thoảng vẽ một chút tùy hứng,giống như hôm nay cô vẽ thầy giáo đang lên lớp nhưng mà lại là tranh manga chính gốc, mỗi một nét cũng rất chú ý, vẽ một cách tao nhã thành thục, bộ dạng cực kì chuyên nghiệp.

Hắn nhìn cô vẽ, không khỏi nhìn nhập thần, cho đến khi cô bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn, hai người tầm mắt chống lại, hắn sửng sốt, thế này mới ý thức được mình nhìn lén cô vẽ tranh quá lâu.

“Mặt của bạn có thể hay không cho mình mượn dùng một chút?” Cô dùng bút thật nhanh vẽ trên tờ giấy nháp.

Hắn không thể hiểu ý của cô. Đem mặt cho cô mượn? Không phải là muốn giống như tiểu thuyết võ hiệp làm mặt nạ da người chứ?

Cô chỉ chỉ bức họa của mình, lại tiếp tục vẽ: “Vai nam chính của mình chưa có vẽ ngũ quan, mình muốn mượn ngũ quan của bạn, có thể không?”

Đúng vậy, nhìn cô vẽ nửa ngày, một mực khó hiểu cô tại sao thủy chung để trống khuôn mặt của người nam, nguyên lai là không biết làm sao vẽ.

Hắn quay mặt qua chỗ khác, bị “hoạ sĩ ” nhìn trúng bộ dạng này, hắn cũng hơi mất hứng.

“Không nói lời nào chính là ngầm cho phép?” Cô nhỏ giọng hỏi.

“Nhàm chán.” Hắn khạc ra hai chữ, lại không nói có cho phép hay không.

“Như vậy, mình liền dựa theo vẽ à nha?” Cô hỏi thêm một câu. Vẫn không nghe hắn trả lời, môi đỏ mọng nhếch lên, quay mặt lại toàn tâm vùi đầu vào tác phẩm.

Không nhịn được, hắn lại lặng lẽ liếc mắt nhìn cô vẽ. Cô đã bắt đầu vẽ khuôn mặt cho nam chính kia.

Một đôi lông mày thon dài, cũng không tệ lắm; cái mũi thẳng tắp, rất tốt; đôi môi, ừ, thật sự cô có thiên phú vẽ tranh. . . . . . Chờ một chút, cặp mắt kia, thế nào lạnh như vậy? Lạnh như tuyết ở Seberia, mang theo vài phần ngạo mạn, mấy phần lạnh lung cách người ngàn dặm. . . . . . Cô vẽ, rốt cuộc là ai? Là hắn sao?

Thêm Bình Luận