Ngón tay thon dài sờ tới bìa sách, lấy xuống một quyển, tiện tay mở ra, tỉ mỉ đọc qua nội dung sách.
Ông chủ bước tới nói với hắn, “Xin chào, muốn mua sách sao? Quyển sách này hiện tại rất bán chạy, nét vẽ vô cùng đẹp, chuyện xưa cũng rất cảm động, tuyệt vời hơn cả giá tiền bỏ ra mua!”
Đôi môi đẹp chuyển động, “Dù tác phẩm có giá cao đến đâu cũng chỉ là hàng hóa, tôi còn thích cả khi nó chưa trở thành một tác phẩm hoàn chỉnh hơn .”
“Hả?” Ông chủ nhất thời nghe không hiểu. Nhưng là ngay sau đó, tiền mặt xuất hiện ở trước mặt hắn, thiếu niên mang theo sách đi ra cửa tiệm.
Trở lại bên trong xe, nâng cửa sổ xe lên, đây là một thế giới phong bế tạm thời.
Ngón tay trắng nõn lại mở quyển sách kia, ở trang đề tựa có một câu nói hấp dẫn tầm mắt của hắn –
Hắn là thiên sứ rơi xuống nhân gian, bởi vì hai cánh bị gãy mà nguyền rủa tất cả, cặp mắt lạnh như băng kia chỉ khi tìm được tình yêu đích thực thì mới có thể lại nhìn thấy ánh sáng thế gian.
Tròng mắt đen càng thêm tĩnh mịch, trầm giọng ra lệnh, “Lái xe.”
Một quyển《 Thiên sứ gãy cánh 》bao bì đẹp được đặt xuống trước mặt Minh Thiên Tàng, hắn hơi nâng mặt nhìn Niệm Tình đối diện cười khanh khách, mặt không chút thay đổi, “Gì vậy?”
“Tặng sách cho anh đó. Mặc dù anh không chịu đem gương mặt này cho em mượn, nhưng vẫn cho em không ít linh cảm, bên ngoài đối với vai nam chính này phản ứng siêu tốt.” Niệm Tình có vẻ hưng phấn, nhưng cũng không phải là bởi vì sách của cô được khen, mà bởi vì là đây là tác phẩm đầu tay của cô, bộ đầu tiên có thể được mọi người đón nhận, đây là chuyện rất không dễ dàng.
Hắn cúi đầu, tiếp tục vùi đầu nghiên cứu một quyển tác phẩm vật lý, lạnh lùng nói: “Anh đối với truyện tranh thiếu nữ không có hứng thú.”
“Anh không phải tò mò em đến tột cùng từ trên người anh tìm được linh cảm gì sao?” Niệm Tình mở sách, trang tên sách bên cạnh có chữ ký của cô, cô chỉ cho hắn xem, “Anh xem, em ngay cả tên cùng lời gửi tặng cũng viết xong, dù gì anh cũng phải nhận. Đây là lần đầu tiên em tặng sách cho người ta đó.”
Đôi mắt hắn liếc về hướng lời gửi tặng trên trang tên sách –
Trân trọng dùng sách này để cảm tạ Minh Thiên Tàng cho tôi linh cảm.
Thu hồi ánh mắt, hắn không có để ý tới cô, giống như lực hút sách vật lý lớn hơn so với tác phẩm của cô.
Niệm Tình có chút thất vọng, tự lẩm bẩm, “Thiệt là, một chút thể diện cũng không cho, cái này dù sao cũng là tác phẩm đầu tay của người ta.”
Hắn thấp đầu hỏi: “Anh có nhận quyển sách hay không đối với em có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
“Em chỉ đưa sách cho người em quan tâm, nhiều người cũng muốn được như vậy, em đều không cho.” Cô buồn bực đem sách nhét vào túi xách, “Xem ra là em quá tự mình đa tình.”
Một cái tay đưa qua, đem quyển sách kia từ túi của cô lấy ra, bỏ vào trong túi xách của một người khác.
“Anh nhận.” Hắn đơn giản nói.
Niệm Tình tươi cười rạng rỡ liếc nhìn quyển sách trong tay hắn, “Là sách gì vậy? Có đề thú vị có thể làm sao?”
Hắn chép một đề ném cho cô, cô vừa làm vừa hỏi: “Bà nội gần đây không có làm khó anh chứ?”
“Không có.”
“Bạn học Thiên Tàng, có thể đến hội học sinh một chút hay không?” Cửa bỗng nhiên xuất hiện một học trưởng cao gầy, khí chất ôn tồn nho nhã, nụ cười như gió xuân lay động, khiến các nữ sinh bên trong phòng học kêu lên, “Học trưởng Mộc Thần!”
“Tôi rất vội.” Minh Thiên Tàng rất không cho đối phương mặt mũi. Hội trưởng hội học sinh thì thế nào? Hắn từ trước đến giờ không tham gia hoạt động ngoại khóa của trường hắn luôn luôn sống ở trong thế giới của bản thân, lại càng không thích cùng người giao tiếp tới lui.
“Sao anh lãnh đạm như vậy?” Niệm Tình khẽ đẩy hắn, vừa cười vậy tay với người bên ngoài, “Mộc Thần, có chuyện gì sao?”
Mộc Thần? Gọi đến thân thiết như vậy? Tròng mắt đen trong nháy mắt đông lạnh, đứng lên, hắn đi tới cửa, hất cằm lên, “Có chuyện gì?”
Tô Mộc Thần mỉm cười nói: “Nếu như thuận tiện, mời tới câu lạc bộ hội học sinh, nơi đó nói chuyện tiện hơn.” Thật ra thì cũng không phải là chuyện quan trọng muốn tránh tai mắt của người khác, chẳng qua là hai học viên đẹp trai của Danh Dương đứng chung một chỗ, nữ sinh chung quanh càng tụ tập càng nhiều, dường như muốn đem hành lang nổ tung rồi.
Minh Thiên Tàng quay đầu nhìn lại Niệm Tình, cô đang mỉm cười nhìn phía này, cũng không biết là đang nhìn người nào. Do dự một chút, Minh Thiên Tàng mới đi theo Tô Mộc Thần rời đi.
“Bạn Phương Niệm Tình, bạn có thể ký tên cho mình được không?” Có mấy nữ sinh khoa khác ôm 《 Thiên sứ gẫy cánh 》 đứng ở cửa phòng học đợi cô.
Niệm Tình đi tới ký tên cho bọn cô.
Một người trong đó sau khi lấy được chữ ký hưng phấn đến mắt đều tỏa sáng, cô cười đối với Niệm Tình nói: “Vai nam chính dưới ngòi bút của bạn giống như đúc Minh Thiên Tàng, có phải lấy hắn làm mẫu không?”
Niệm Tình vẫn không trả lời, một nữ sinh khác liền mở miệng, “Có chút giống nhau …, bất quá vai nam chính trong sách là siêu cấp thâm tình a, mình nhìn càng giống như Mộc Thần học trưởng. Nhìn Minh Thiên Tàng, lạnh đến nỗi có thể đem xích đạo đông lạnh thành Bắc Cực, người nào gặp xui xẻo mới yêu hắn.”
Niệm Tình cười nói: “Phải không? Hắn trong mắt các bạn kém như vậy à?”
“Không phải là kém, là cao cao tại thượng, cao ơi là cao, cao không thể chạm.” Nữ sinh thứ ba thở dài, “Từ lúc hắn nhập học đến bây giờ, nữ sinh thích hắn thì nhiều, nhưng tất cả những người hướng hắn thổ lộ cũngthảm thương vô cùng, cho nên hiện tại tất cả mọi người đều chết tâm. Bạn học Phương, bạn cùng hắn ngồi sát nhau, nhất định rất hiểu rõ hắn, hắn sẽ không phải là. . . . . . Gay chứ?”
Niệm Tình cười nháy mắt mấy cái, “Các bạn ăn núi lửa kem * chưa?”
“Ăn rồi.” Mấy nữ sinh trăm miệng một lời nói.
“Các bạn đem cách làm núi lửa kem đảo lại, đó chính là tính cách Minh Thiên Tàng.”
Mấy nữ sinh nghiêm túc suy tư lời của cô.”Núi lửa kem” đảo lại không phải là”Kem núi lửa” ? Nói cách khác, bề ngoài lạnh lùng của Thiên Tàng cất dấu một trái tim nóng bỏng phải không? Đây là không phải là đại biểu, nếu như họ cố gắng không ngừng, một ngày nào đó sẽ cảm động tòa băng sơn Minh Thiên Tàng này, đập tan tảng băng trong tim hắn?
Hội trưởng hội học sinh Tô Mộc Thần với Minh Thiên Tàng hai người, nếu như nói ở trong trường Minh Thiên Tàng vì “lạnh lùng” mà nổi tiếng, thì Tô Mộc Thần kia chính là lấy”Ấm áp” vang dội toàn trường.
“Bạn học Thiên Tàng, tháng sau có một cuộc thi biện luận quốc tế, không biết bạn có thể đại diện trường học tham gia hay không?” Tô Mộc Thần bất cứ lúc nào nói chuyện đều không nhanh không chậm, nụ cười như gió mùa xuân.
“Tôi đối với loại tranh tài này không có hứng thú.” Chịu cùng hội trưởng hội học sinh hội đàm, cũng không đại biểu hắn sẽ đáp ứng yêu cầu của đối phương.
Tô Mộc Thần đối với câu trả lời của hắn ngược lại nằm trong dự liệu, “Tôi hiểu biết rõ bạn bề bộn nhiều việc, bất quá, tôi hỏi rất nhiều giáo viên, bọn họ cũng nhất trí công nhận trình độ Anh văn của bạn lợi hại nhất, cuộc thi lại được tổ chức tại Mĩ, nếu như đoạt giải quán quân, nghe nói sẽ được đề cử đến Havard đào tạo chuyên sâu, bạn không có hứng thú sao?”
“Tôi học ở đây rất khá.” Minh Thiên Tàng lạnh lùng chỉ một câu hoàn toàn đã nói rõ lập trường của hắn.
Tô Mộc Thần mỉm cười nhún nhún vai, “Vậy cũng tốt, chờ lần sau rồi.”
Minh Thiên Tàng cũng không khách khí xoay người rời đi.
Mới vừa đi ra cửa, loáng thoáng thấy chỗ rẽ có bóng người chợt lóe, chân mày nhíu lên, Minh Thiên Tàng trầm giọng nói: “Ra ngoài, núp ở phía sau làm gì?”
Minh Thiên Hiểu cười xấu hổ đi ra, “Anh.”
“Em tới làm gì?” Mới vừa rồi cũng đã là thời điểm tan học, nếu như không phải là hắn chậm một bước, cũng sẽ không bị Tô Mộc Thần tìm được. Mà giờ tan học của Thiên Hiểu không giống với hắn, hai người mỗi ngày đều là được xe của mình đưa đón, rất ít khi ở trường học gặp mặt.