“Cho nên. . . . . .” Hắn hiểu được ý trong lời của cô, “Em muốn nhân cơ hội chạy trốn?”
Cô làm mặt quỷ với hắn, “Đúng vậy, đừng nói ra ngoài nha.” Lại đến gần bên cạnh hắn, nàng hỏi ngược lại: “Còn anh, có muốn cùng nhau chạy trốn hay không?”
Lông mày hắn giật giật, lần này không nhíu lại, đuôi lông mày chỉ khẽ hướng lên thành hình vòng cung.
Thiếu niên thiên tài cùng thiếu nữ thiên tài lần đầu hợp tác đại toàn thắng, tổ hợp hoàng kim hai người thiên hạ vô địch!
Không nghĩ tới do Minh Thiên Tàng cùng Phương Niệm Tình đứng đầu dẫn đội thi của học viện Danh Dương, trong cuộc thi biện luận ở Mĩ vượt khó tiến lên, thậm chí đánh bại nhiều đội mạnh cuối cùng đoạt giải nhất, truyền thông đối với chuyện đoạt quán quân Olympic của Minh Thiên Tàng còn chưa kịp hạ sốt, hứng thú mới lại nâng lên, trong lúc nhất thời hắn trở thành người nổi tiếng.
Nghe nói Đại học Harvard coi trọng tài năng của hai người, cố ý muốn nhận bọn họ vào trường học, nhưng hai người đến nay vẫn không mở miệng xác nhận tin đồn này. Vô luận như thế nào, tương lai của bọn họ nhất định là tiền đồ xán lạn .
“Anh! Hôm nay là lễ Giáng Sinh, anh muốn đi đâu vậy?” Minh Thiên Hiểu ở cửa gặp đang Minh Thiên Tàng đang muốn ra ngoài.
“Ra ngoài dạo.” Hắn trả lời đơn giản.
Minh Thiên Hiểu mắt tinh, nhìn trong ngực hắn ôm một chai rượu, “Anh đi uống rượu? Cẩn thận em nói cho ba mẹ!”
“Tùy em.” Dù thế nào đi nữa hắn đã trưởng thành, uống rượu cũng không phạm pháp.
Cô làm mặt dày dính chặt, “Đây không phải là vật quý báu năm ngoái anh đi nước Pháp tham gia cuộc thi toán học, đoạt giải quán quân chủ tịch cuộc thi đưa cho anh? Anh muốn đem cho ai uống?”
“Người bình thường lòng hiếu kỳ quá nặng cũng sẽ bị chết rất thảm.” Minh Thiên Tàng ném cho cô một câu nói, sải bước ra xe, lần này hắn không phải là ngồi ở ghế sau, mà là trực tiếp ngồi vào ghế lái.
Hôm nay chẳng những là lễ Giáng Sinh, hơn nữa còn là sinh nhật của em, anh có biết không?
Tiếng cười Niệm Tình giống như chuông bạc vang vọng bên tai, một giờ trước, cô mới ở trong điện thoại nói cho hắn biết chuyện này.
Cô còn nói cho hắn biết, “Hàng năm qua thời điểm lễ Giáng Sinh em đều suy nghĩ, một năm lại đã qua, một năm này giống như cũng không có làm gì ra hồn, sinh nhật em nhất định phải làm một chuyện lớn!”
“Kết quả là?” Hắn hỏi.
“Kết quả, mỗi lần cũng ăn rất no, đi ngủ sớm, cũng không có làm gì.”
“Em muốn làm cái gì?”
“Ừ — muốn làm chút chuyện xấu.” Cô ở bên đầu bên kia cười trộm, “Nói thí dụ như uống trộm một chút rượu, nửa đêm trèo tường đi chơi…, tóm lại là bình thường không dám làm cũng sẽ không làm, một ngày này đều có thể làm được, anh nói, nếu như mà em đem tâm nguyện viết miếng giấy để vào trong tất, ông già Noel có thể giúp em thực hiện được không đây?”
“Ngu ngốc.”
“Cũng biết anh sẽ nói như vậy, cho nên em gọi điện thoại cho anh chỉ là vì muốn phát tiết. Được rồi, không nói nhiều, Giáng sinh vui vẻ!”
Điện thoại cúp nửa giờ sau, Minh Thiên Tàng dừng xe ở cửa Phương gia, hắn nhấn chuông cửa Phương gia, quản gia nhìn thấy hắn có chút giật mình, “Minh thiếu gia, tại sao ngài đơn độc trở lại?”
Hắn nhíu lên hai hàng lông mày, “Có ý gì?”
“Tiểu thư mười phút trước mới ra cửa, nói là cùng ngài đi ra ngoài.” Quản gia bối rối hơn cả hắn.
Cô đi ra ngoài? Còn lấy danh nghĩa hắn? Cô đi nơi nào rồi hả ? Cùng ai ở chung một chỗ? Những chuyện này hỏi người của Phương gia nhất định là hỏi không ra.
Vì vậy hắn chấp nhất ở lại bên trong xe đợi cô, cặp mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm cửa Phương gia. Đêm giáng sinh, cô một mình muốn đi nơi nào? Tại sao muốn lừa gạt người trong nhà nói là đi cùng hắn?
Cô đi quầy rượu uống trộm rượu? Hay là tạm thời có việc gấp phải đi xử lý? Nếu như là vế sau, tại sao không nói với hắn?
Hắn suy nghĩ miên man, thời gian trôi qua một cách khó khăn, mỗi một phút qua đi, trái tim giống như bị tảng đá đè ép.
Cho đến hai giờ sáng, một chiếc xe taxi dừng ở đầu hẻm, hai người bước xuống xe, bọn họ dìu dắt lẫn nhau , xộc xệch hướng bên này đi tới.
Tròng mắt đen mị lên, thấy rõ một trong đó, là Phương Niệm Tình, một người đàn ông khác rất thân mật dìu cô, hình như là Triệu Hiểu Đông làm ở tiệm mỳ?
Một đợt lửa giận vọt dâng lên, ngón tay cầm lái dường như trắng bệch.
Thì ra trong ngày đặc biệt, cô thà lựa chọn cùng người kia đi ra ngoài uống rượu uống say không còn biết gì, cũng không chịu cùng hắn trải qua?
Hai người sáng ngời đến trước cửa, trong miệng còn hát không biết là dân ca nơi nào, hát đến ngổn ngang lại lạc điệu sai nhịp, nhưng lại giống như hát rất vui vẻ.
“Hiểu Đông, cám ơn bạn đi theo mình!” Niệm Tình tay vòng tại hông của Triệu Hiểu Đông, bộ dạng say rượu, “Mình chưa từng có một năm sinh nhật như hôm nay như vậy, trôi qua vui vẻ như vậy!”
Triệu Hiểu Đông cơ hồ là kéo ôm Niệm Tình, thân là con trai, tửu lượng luôn tốt hơn so vơi cô một chút, cho nên còn có thể đứng vững, nhưng là đầu lưỡi đã không nghe lời, “Nơi nào, đúng, đúng mình nên cảm ơn bạn mới đúng.”
Cô ha ha cười, “Mình mới phải cám ơn bạn.”
“Là mình cảm ơn bạn.”
“Mình cám ơn bạn.”
“Vẫn là mình cảm ơn bạn.” Hai người vẫn lặp đi lặp lại câu nói này, ở tại cửa ra vào trái đất xoay chuyển, dưới chân Niệm Tình lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống, đột nhiên bị người bên cạnh kéo cánh tay, dùng sức kéo qua một bên.
“Người nào, người nào hả?” Cô quay đầu đi, dưới đèn đường mờ nhạt thấy ánh mắt tức giận của Minh Thiên Tàng.
“Thiên, Thiên Tàng?” Cô vẫn giữ bộ dạng say rượu, “Làm sao anh lại ở chỗ này? Anh cũng, đi theo chúng ta uống rượu sao?”
“Hôm nay khuya rồi, nên nói tạm biệt với bạn em, anh đưa em vào.” Thanh âm của hắn so với bình thường còn lạnh hơn ba phần, tròng mắt đen ngưng tụ tâm tình khiến Niệm Tình nhìn rất xa lạ.
“Sao, làm sao vậy? Anh thật giống như đang tức giận à?” Tay của cô để trên mặt của hắn, cười hì hì, “Đừng nóng giận …, cuộc thi chúng ta cũng thắng, trên đời này còn có cái gì là chúng ta làm không được, đúng, đúng rồi, ” cô xoay người lại chỉ vào Hiểu Đông, “Hiểu Đông, bạn tốt nhất của em, hắn hôm nay giúp em ăn mừng sinh nhật, anh xem anh, thân là vị hôn phu của em, anh cũng chưa chúc, quá mất chức nha.”
Mắt từ đầu đến cuối cũng không có nhìn về phía Hiểu Đông, Minh Thiên Tàng chẳng qua là lẳng lặng nhìn cô, đột nhiên một buông tay, khiến cô đứng không vững ngã xuống đất.
“Xem ra em không cần anh cũng có thể đi vào.” Hắn lại một lần nữa bấm chuông cửa, khi quản gia mở cửa thấy Niệm Tình đang ngồi ở trên đất cùng mặt Minh Thiên Tàng âm trầm thì giật mình, “Minh thiếu gia, tiểu thư, đây là chuyện gì xảy ra?”
“Tiểu thư nhà ông mệt mỏi, mang cô ấy vào.” Không nói thêm lời nào, hắn xoay người sải bước đi hướng xe mình.
Sau lưng hắn nghe đến Niệm Tình đang gọi hắn, “Thiên Tàng, anh trở lại! Anh muốn đi đâu?”
Hắn lòng dạ cứng rắn không trả lời, sau đó ngồi vào xe, đi mất.
Một bộ truyện tranh tên là 《 Thiên sứ gãy cánh》mới vừa phát hành liền nhận được rất nhiều khen ngợi, các nhà bình phẩm và fan hâm mộ truyện tranh đều cho rằng đây là một bộ tác phẩm hay hiếm có, mà tác giả bộ truyện tranh này nháy mắt trở thành mục tiêu cho truyền thông và báo chí. Truyện tranh tái bản một lần, lại một lần, chỉ trong một tháng lượng tiêu thụ đã đột phá năm vạn cuốn, Niệm Tình cũng trở thành vị vua mới của giới truyện tranh.
Ở bên cạnh cửa học viện Danh Dương thì có một tiệm sách, mấy nữ sinh vui vẻ hào hứng đang cầm cuốn truyện tranh mới vừa mua được cười đi ra cửa tiệm, một chiếc limousine lẳng lặng dừng ở ven đường.
Chờ mấy nữ sinh kia đi xa, cửa xe mới mở ra, một thiếu niên mặc đồng phục học sinh chậm rãi xuống xe. Đi vào tiệm sách, ánh mắt sâu đen láy quét nhìn giá sách, giống như tìm kiếm cái gì, sau mấy giây tầm mắt của hắn dừng ở nơi gần cửa,《 Thiên sứ gẫy cánh 》 đang được trưng bày ở vị trí dễ thấy nhất.