“Em chỉ đưa sách cho người em quan tâm, nhiều người cũng muốn được như vậy, em đều không cho.” Cô buồn bực đem sách nhét vào túi xách, “Xem ra là em quá tự mình đa tình.”
Một cánh tay đưa qua, đem quyển sách kia từ túi của cô lấy ra, bỏ vào trong túi xách của một người khác.
“Anh nhận.” Hắn đơn giản nói.
Niệm Tình tươi cười rạng rỡ liếc nhìn quyển sách trong tay hắn, “Là sách gì vậy? Có đề thú vị có thể làm sao?”
Hắn chép một đề ném cho cô, cô vừa làm vừa hỏi: “Bà nội gần đây không có làm khó anh chứ?”
“Không có.”
“Bạn học Thiên Tàng, có thể đến hội học sinh một chút hay không?” Cửa bỗng nhiên xuất hiện một học trưởng cao gầy, khí chất ôn tồn nho nhã, nụ cười như gió xuân lay động, khiến các nữ sinh bên trong phòng học kêu lên, “Học trưởng Mộc Thần!”
“Tôi rất vội.” Minh Thiên Tàng rất không cho đối phương mặt mũi. Hội trưởng hội học sinh thì thế nào? Hắn từ trước đến giờ không tham gia hoạt động ngoại khóa của trường hắn luôn luôn sống ở trong thế giới của bản thân, lại càng không thích cùng người giao tiếp tới lui.
“Sao anh lãnh đạm như vậy?” Niệm Tình khẽ đẩy hắn, vừa cười vậy tay với người bên ngoài, “Mộc Thần, có chuyện gì sao?”
Mộc Thần? Gọi đến thân thiết như vậy? Tròng mắt đen trong nháy mắt đông lạnh, đứng lên, hắn đi tới cửa, hất cằm lên, “Có chuyện gì?”
Tô Mộc Thần mỉm cười nói: “Nếu như thuận tiện, mời tới câu lạc bộ hội học sinh, nơi đó nói chuyện tiện hơn.” Thật ra thì cũng không phải là chuyện quan trọng muốn tránh tai mắt của người khác, chẳng qua là hai học viên đẹp trai của Danh Dương đứng chung một chỗ, nữ sinh chung quanh càng tụ tập càng nhiều, dường như muốn đem hành lang nổ tung rồi.
Minh Thiên Tàng quay đầu nhìn lại Niệm Tình, cô đang mỉm cười nhìn phía này, cũng không biết là đang nhìn người nào. Do dự một chút, Minh Thiên Tàng mới đi theo Tô Mộc Thần rời đi.
“Bạn Phương Niệm Tình, bạn có thể ký tên cho mình được không?” Có mấy nữ sinh khoa khác ôm 《 Thiên sứ gãy cánh 》 đứng ở cửa phòng học đợi cô.
Niệm Tình đi tới ký tên cho bọn họ.
Một người trong đó sau khi lấy được chữ ký hưng phấn đến mắt đều tỏa sáng, cô cười đối với Niệm Tình nói: “Vai nam chính dưới ngòi bút của bạn giống như đúc Minh Thiên Tàng, có phải lấy hắn làm mẫu không?”
Niệm Tình vẫn không trả lời, một nữ sinh khác liền mở miệng, “Có chút giống nhau …, bất quá vai nam chính trong sách là siêu cấp thâm tình a, mình nhìn càng giống như Mộc Thần học trưởng. Nhìn Minh Thiên Tàng, lạnh đến nỗi có thể đem xích đạo đông lạnh thành Bắc Cực, người nào gặp xui xẻo mới yêu hắn.”
Niệm Tình cười nói: “Phải không? Hắn trong mắt các bạn kém như vậy à?”
“Không phải là kém, là cao cao tại thượng, cao ơi là cao, cao không thể chạm.” Nữ sinh thứ ba thở dài, “Từ lúc hắn nhập học đến bây giờ, nữ sinh thích hắn thì nhiều, nhưng tất cả những người hướng hắn thổ lộ cũngthảm thương vô cùng, cho nên hiện tại tất cả mọi người đều chết tâm. Bạn học Phương, bạn cùng hắn ngồi sát nhau, nhất định rất hiểu rõ hắn, hắn sẽ không phải là. . . . . . Gay chứ?”
Niệm Tình cười nháy mắt mấy cái, “Các bạn ăn núi lửa kem * chưa?”
“Ăn rồi.” Mấy nữ sinh trăm miệng một lời nói.
“Các bạn đem cách làm núi lửa kem đảo lại, đó chính là tính cách Minh Thiên Tàng.”
Mấy nữ sinh nghiêm túc suy tư lời của cô.”Núi lửa kem” đảo lại không phải là”Kem núi lửa” ? Nói cách khác, bề ngoài lạnh lùng của Thiên Tàng cất dấu một trái tim nóng bỏng phải không? Đây là không phải là đại biểu, nếu như họ cố gắng không ngừng, một ngày nào đó sẽ cảm động tòa băng sơn Minh Thiên Tàng này, đập tan tảng băng trong tim hắn?
Hội trưởng hội học sinh Tô Mộc Thần với Minh Thiên Tàng hai người, nếu như nói ở trong trường Minh Thiên Tàng vì “lạnh lùng” mà nổi tiếng, thì Tô Mộc Thần kia chính là lấy “ấm áp” vang dội toàn trường.
“Bạn học Thiên Tàng, tháng sau có một cuộc thi biện luận quốc tế, không biết bạn có thể đại diện trường học tham gia hay không?” Tô Mộc Thần bất cứ lúc nào nói chuyện đều không nhanh không chậm, nụ cười như gió mùa xuân.
“Tôi đối với loại tranh tài này không có hứng thú.” Chịu cùng hội trưởng hội học sinh hội đàm, cũng không đại biểu hắn sẽ đáp ứng yêu cầu của đối phương.
Tô Mộc Thần đối với câu trả lời của hắn ngược lại nằm trong dự liệu, “Tôi hiểu biết rõ bạn bề bộn nhiều việc, bất quá, tôi hỏi rất nhiều giáo viên, bọn họ cũng nhất trí công nhận trình độ Anh văn của bạn lợi hại nhất, cuộc thi lại được tổ chức tại Mĩ, nếu như đoạt giải quán quân, nghe nói sẽ được đề cử đến Havard đào tạo chuyên sâu, bạn không có hứng thú sao?”
“Tôi học ở đây rất khá.” Minh Thiên Tàng lạnh lùng chỉ một câu hoàn toàn đã nói rõ lập trường của hắn.
Tô Mộc Thần mỉm cười nhún nhún vai, “Vậy cũng tốt, chờ lần sau rồi.”
Minh Thiên Tàng cũng không khách khí xoay người rời đi.
Mới vừa đi ra cửa, loáng thoáng thấy chỗ rẽ có bóng người chợt lóe, chân mày nhíu lên, Minh Thiên Tàng trầm giọng nói: “Ra ngoài, núp ở phía sau làm gì?”
Minh Thiên Hiểu cười xấu hổ đi ra, “Anh.”
“Em tới làm gì?” Mới vừa rồi cũng đã là thời điểm tan học, nếu như không phải là hắn chậm một bước, cũng sẽ không bị Tô Mộc Thần tìm được. Mà giờ tan học của Thiên Hiểu không giống với hắn, hai người mỗi ngày đều là được xe của mình đưa đón, rất ít khi ở trường học gặp mặt.
“Anh, anh có phải làm khó học trưởng Mộc Thần hay không?” Minh Thiên Hiểu thật lo lắng nói: “Học trưởng Mộc Thần là người rất tốt, anh không cần luôn bày ra sắc mặt mọi người hay nhìn.”
Minh Thiên Tàng liếc cô một cái, “Em đừng nói là em cũng có cảm tình với tên kia chứ?”
Lập tức đỏ mặt, cô ngập ngừng không trả lời, một lát mới lên tiếng: “Thật ra thì thi biện luận rất thú vị, anh không phải là trước nay cũng không thua sao? Chẳng lẽ anh không nghĩ thử trải qua cảm giác miệng lưỡi sắc bén? Em cảm thấy. . . . . .”
“Không có hứng thú.” Hắn đi ngang qua người cô.
Minh Thiên Hiểu ở phía sau đuổi theo, tiếp tục nói, “Ba mẹ vẫn hi vọng anh ra nước ngoài học mà, bọn họ cũng muốn để cho anh vào Havard, nếu như anh dựa vào thực lực của mình thắng được cuộc tranh tài này, như vậy anh có thể thuận lợi ra khỏi nước đào tạo chuyên sâu rồi.”
“Anh không cần dựa vào cuộc thi này giúp một tay cũng có thể đi Havard.” Lời nói này ra giống như đơn giản lại cuồng vọng, nhưng bởi vì là xuất từ miệng Minh Thiên Tàng cực kỳ làm người ta tin phục. Chuyện Minh Thiên Tàng muốn làm chưa từng không làm được.
“Nhưng là, chị Niệm Tình cũng muốn tham gia cuộc thi này, nếu như chị ấy thắng đi Havard học, vậy anh không phải là sẽ đuổi theo sao?” Minh Thiên Hiểu đôi mắt sáng lóe ra, cười đến quỷ dị.
Hắn ngẩn ra, “Cô ấy đồng ý?” Sau khi nhẹ nhàng tự nói, hắn không trả lời câu hỏi của em mình, nhanh chóng trở về phòng học. Bởi vì đã tan học, trong phòng học chỉ còn vài ba bạn học, Niệm Tình không biết là đang đợi hắn hay là có chuyện cần ở lại, vừa vặn cũng ở trong đó.
“Chuyện thi biện luận tại sao em không nói với anh?” Câu đầu tiên hắn mở miệng đã khí thế bức người.
Niệm Tình nháy mắt mấy cái, cười, “Em muốn làm chuyện gì cũng phải xin phép anh sao? Bất quá là Mộc Thần tới tìm em, em vừa đúng lúc có hứng thú, cứ như vậy đáp ứng.”
Lại Mộc Thần! Cô quen biết với Tô Mộc Thần khi nào? Tại sao quan hệ thân mật như vậy? Minh Thiên Tàng âm thầm cắn chặt răng, đem tất cả vấn đề để vào trong lòng.
“Như thế nào, có muốn cùng đi hay không đây?” Cô hỏi: “Có thể đi Havard học cũng không phải chuyện xấu.”
“Em muốn học ở đó?” Hắn nhìn cô, đi Mĩ du học là việc nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng cũng không phải là trong một hai năm này.
“Ở trong nước làm cái gì ba mẹ luôn luôn nhúng tay tham dự, coi em như đứa con nít, em nghĩ nếu như có thể ra nước ngoài học, ở bên ngoài tự do tự tại, nên cũng không lại bị quản thúc gắt gao.” Cô hồn nhiên cười nói: “Ba đã nói, cũng không trông cậy vào em thừa kế nghiệp gia đình, bất luận em muốn học cái gì ông ấy cũng sẽ không ngăn trở.”