Tổng Giám Đốc Thật Lạnh Lùng

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chắn hẳn những độc giả yêu thích thể loại truyện ngôn tình sẽ cảm thấy quen thuộc với tác giả Trạm Lộ với những truyện như Tiểu Xuân Cung Của Vô Diệm, Khuynh Quốc Đào Hoa, Nịnh Vương... Đây đều là nhữ …
Xem Thêm

“Con đi gặp hắn chút.” Cô quay đầu nói với Minh Thiên Tàng: “Anh ngồi trước đi.”

Minh Thiên Tàng cau mày, tựa hồ đang suy nghĩ nên ở lại hay bỏ đi.

Màn vải phòng bếp vén lên, Triệu Hiểu Đông bưng một chén mì bốc khói nghi ngút chạy đến, lớn tiếng nói: “Bàn số bốn một chén mì gà!” Mới vừa ngẩng đầu liền nhìn đến Niệm Tình đứng đó, hắn vui mừng kêu lên: “Niệm Tình? Bạn làm sao tới đây?”

“Tan lớp, cùng bạn học đến đây ăn cơm.” Cô quan tâm hỏi: “Bạn có sao không?”

“Tốt hơn nhiều, chớ xem thường mình, mấy quyền kia không làm mình chết được.” Khuôn mặt tươi cười nhiệt tình của hắn khi gặp Minh Thiên Tàng đột nhiên sụp đổ, “Hắn tại sao lại ở chỗ này? !”

Minh Thiên Tàng thản nhiên ngồi xuống, tiện tay cầm lấy thực đơn nhìn, hỏi: “Nơi này không buôn bán? Thế nào ngay cả một người tiếp đón cũng không có?”

Dứt lời lập tức có phục vụ cầm giấy bút chạy tới, Minh Thiên Tàng nhìn thực đơn lại chậm chạp không quyết định.

“Mì gà là chiêu bài của tiệm đó.” Niệm Tình vội vàng ngồi bên cạnh hắn, thân thiện nói với người phục vụ, “Hai chén mì gà, còn nữa thêm một quả trứng, cám ơn!” Nàng lại hỏi Minh Thiên Tàng, “Anh có ăn cay hay không?”

“Không ăn.” Ánh mắt của hắn dừng ở trên người cô.

“Hai tô mì, một chén nước canh cay, một chén không cay.” Gọi xong đồ ăn, cô lại hỏi hắn, “Một chén mì đủ ăn không? Cũng không biết khẩu vị của anh có lớn hay không.”

Minh Thiên Tàng vẫn nhìn bố trí xung quanh, “Em bình thường thường tới chỗ như thế ăn cơm?”

“Đúng vậy, nơi này rất sạch sẽ vệ sinh, anh yên tâm thưởng thức đi. Đừng thấy nhà hàng cách vách nhìn qua khí phái lại hào hoa, thật ra thì giá món ăn giống như hắc điếm, hoàn cảnh vệ sinh cũng chưa chắc thực hiện nghiêm túc, bởi vì cái gọi là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, trong thối rữa.Điểm mấu chốt khi chọn quán ăn chính là ăn có ngon hay không mà thôi.”

Ba của Triệu Hiểu Đông, chú Triệu chủ tiệm ăn nghe cười ha ha, “Vẫn là Niệm Tình nói chuyện có lý, những nhà hàng lớn ta ăn lần thứ nhất liền ngán, sơn trân hải vị mặc dù nhiều, nhưng là chỉ đem rau xanh nấu thật xinh đẹp, một chút hương vị tình cảm bỏ ra cũng không có, làm cho người ta ăn hay cho súc vật cũng không cái gì khác nhau. Không giống như tiệm của ta dùng hết những nguyên liệu tươi ngon mà thành, từ nam đến bắc, mỗi chi nhánh vừa mở, đều có khách đông.”

Nhìn ra được chú Triệu đối với thành tích cửa tiệm của mình vô cùng tự hào.

Không nói gì, Minh Thiên Tàng rút ra một đôi đũa, đặt ở trước mặt, lại giấy ăn cẩn thận lau chùi đũa.

Triệu Hiểu Đông ở một bên nhìn động tác hắn, khinh thường cười lạnh, “Thiếu gia quý tộc ăn cơm quy củ thật đúng là nhiều, lần sau có phải muốn đem chén đũa nhà mình theo mới an tâm? Anh không sợ trên khăn giấy có độc à?”

Niệm Tình cười hòa giải, “Trước khi ăn em cũng có cố kỵ, thói quen tốt mà.”

Hai tô mì rất nhanh được bưng lên, Niệm Tình đại khái là đói bụng rồi, rất không có khí chất há to miệng ăn.

Minh Thiên Tàng thì dùng chiếc đũa gắp lên một túm mì, nhìn hồi lâu mới chậm rãi ăn.

“Như thế nào? Mùi vị không tệ chứ?” Niệm Tình nóng lòng hỏi cảm thụ của hắn, “Thật ra thì nước canh súp cay ngon hơn, mùa đông ăn là tuyệt nhất. Anh không thể ăn cay thật sự là rất tiếc.”

Nhìn nước súp màu đỏ trong chén cô, hắn trầm mặc dùng thìa từ trong chén của cô múc ra một muỗng canh, nếm thử một miếng.

Triệu Hiểu Đông ở bên cạnh lặng lẽ chú ý bọn họ lại cười lạnh, “Sạch sẽ như vậy, như vậy cũng không ngại dơ bẩn sao?”

Niệm Tình rộng rãi đem chén của mình đẩy tới trước mặt Minh Thiên Tàng, “Anh nếu thích thì uống nhiều chút đi.” Tiếp đó lại lớn tiếng kêu lên, “Chú Triệu, có thể thêm một chén canh cay tới không?”

“Không thành vấn đề.” Chú Triệu cũng là người nhiệt tình, hơn nữa thích nghe được người khác nói nước canh của ông rất ngon, vì vậy tự mình đến phòng bếp giúp bọn hắn múc một chén canh.

Minh Thiên Tàng rất lịch sự uống canh, Niệm Tình ngồi ở bên cạnh hăng hái dồi dào nhìn hắn, không ngừng hỏi: “Như thế nào, em không gạt anh chứ?”

Minh Thiên Tàng khóe miệng nâng lên, nụ cười hiếm thấy kia đã trả lời cô.

Lúc rời khỏi tiệm mì, chú Triệu không ngừng kêu bọn họ về sau thường đến , Triệu Hiểu Đông sớm chẳng biết đi đâu rồi.

“Khi còn bé nhà ta còn chưa được xem là rất giàu có, khi đó liền mơ ước nếu như có thể ngày ngày ăn được mì gà trong tiệm của chú Triệu chính là chuyện hạnh phúc nhất.” Niệm Tình mỉm cười nhớ lại, “Chú Triệu vẫn rất chăm sóc em, mỗi lần em tới ăn mì đều cho em một chén đầy, canh cay muốn bao nhiêu thì cho bao nhiêu.”

“Em thích mì gà ở đây, còn người thì sao?” Hắn tựa như không sợ hãi hỏi.

“Cũng thích, chú Triệu nổi tiếng là người tốt được mọi người xung quanh yêu mến, Hiểu Đông là bạn rất thân của em, tiệm ăn này còn là nơi tạo ra thiên hạ đệ nhất mỹ vị!” Cô nói xong vẻ mặt hưng phấn, đồng thời phát hiện biểu cảm của Minh Thiên Tàng so với bình thường hơi khác. Trong tròng mắt đen lạnh lùng một ít ánh sáng mờ ảo làm cho người ta nhìn tim đập thình thịch.

Niệm Tình lặng lẽ quan sát hắn, khi ánh mắt hắn quay lại đối diện với cô thì bởi vì rình coi bị bắt tại trận, mặt của cô có hơi hồng, nhưng rất nhanh che giấu được, “Em đã mời khách qua đường rồi, nhân tình này coi như là xong nha.”

“Em rất gấp phủi sạch quan hệ với anh sao?” Hắn lại lộ ra biểu tình tươi cười trào phúng, nhưng là lần này trong tươi cười lại có ấm áp.

“Đúng rồi, lớp toán học hôm nay anh nghe hiểu không?” Cô chợt hỏi: “Cái công thức thầy nhắc tới kia em cảm thấy hơi lạ?”

“Đó là từ suy diễn của một vị nhà toán học nước Pháp, em không có xem qua 《 Lao cách mặc sức tưởng tượng 》?”

“Nghe nói trong quyển sách kia bởi vì có chút lý luận không được các nhà số học khác đồng tình, cho nên sách cũng không được xuất bản nữa, không có cơ hội thấy.”

“Rất muốn đọc?” Cái vấn đề này hắn hỏi mang đậm chất trêu đùa.

Đôi mắt sáng lóe lên, “Nghe nói anh có một kho sách nhỏ? Có thể cho em mở rộng kiến thức chút không?”

Hắn cười nhạt.

Ở kho sách nhỏ của Thiên Tàng, Niệm Tình hoàn toàn không chú ý hình tượng mà nằm ở trên mặt thảm, trong tay cầm một quyển sách viết về vi phân và tích phân đọc say sưa, còn bất chợt len lén cười ra tiếng.

Ngồi ở trước máy vi tính Minh Thiên Tàng không nhịn được quay đầu lại hỏi cô, “Xem vi phân và tích phân còn có thể vui vẻ như vậy?”

“Đúng vậy, sách hay làm cho tâm tình thật vui vẻ, chẳng lẽ anh không như vậy?” Cô ngồi xếp bằng trên mặt đất, giang hai cánh tay, “Minh Thiên Tàng, anh có như vậy một kho tàng quý giá như vậy, thì mỗi ngày đi ngủ cũng sẽ cười ra tiếng mới đúng .”

“Ngu ngốc.” Hắn cười nhạo một tiếng, lấy ra một trang giấy mới vừa viết xong ném xuống trước mặt cô, “Đề bài này có thể giải được không?”

Cô nhận lấy giấy, nhìn một chút, vui mừng kêu lên: “A! Đề bài thật lợi hại! Biết thế nảo cũng tìm được đồ tốt từ chỗ anh mà, đề bài lợi hại như vậy là anh ra sao?”

“Will Thompson mới vừa gửi email cho anh.” Hắn lại ném một cây viết đến trước mặt cô.

“Thompson tiên sinh? Người năm ngoái đoạt giải thưởng Nobel toán học? Anh làm sao quen ông ấy?” Niệm Tình vừa giải đề vừa than thở.

“Cuộc thi Olympic toán học năm ngoái, ông ấy là khách quý trao giải.” Minh Thiên Tàng chẳng biết lúc nào đi tới bên cạnh cô, cùng cô ngồi trên thảm, nghiêng đầu nhìn cô giải đề.

Một hơi làm năm phút đồng hồ, Niệm Tình tốc độ chậm lại.”Đề có bẫy, giống như cất giấu bí mật mà em không biết.” Cô bắt đầu cau mày.

Hắn thần bí cười cười, “Em làm sai phương hướng rồi, lúc ở bước thứ ba nên dùng định luật Randall, nếu không thì không cách nào chính xác đoán đến bước thứ tư.” Cánh tay của hắn vòng qua thân thể của cô, lấy đi cây bút trong tay cô, thật nhanh ở vị trí cô đã tính xoá và sửa đi một chút con số. Bởi vì thân thể quá gần, cằm của hắn cơ hồ tựa vào trên vai của cô.

Thêm Bình Luận