Tổng Giám Đốc Thật Lạnh Lùng

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chắn hẳn những độc giả yêu thích thể loại truyện ngôn tình sẽ cảm thấy quen thuộc với tác giả Trạm Lộ với những truyện như Tiểu Xuân Cung Của Vô Diệm, Khuynh Quốc Đào Hoa, Nịnh Vương... Đây đều là nhữ …
Xem Thêm

Hắn nhìn chằm chằm cô cười lạnh nói: “Phải không? Loại tự do này chính là lý do duy nhất hôm nay tiếp nhận cái an bài này của cô? Vô luận đối tượng là ai, chỉ cần có thể giúp cô giải quyết phiền não trước mắt, cô liền cũng có thể tiếp nhận hắn trở thành vị hôn phu của mình sao?”

Niệm Tình chớp động đôi mắt sáng, nụ cười ở trên môi chảy xuôi, “Tôi ngửi thấy được vị chua sao?”

“Lỗ mũi cô có vấn đề.” Hắn quay lưng về hướng khác.

Cô đến gần hắn, “Làm sao anh lại thở hổn hển? Chẳng lẽ anh không phải cảm thấy nếu như chúng ta có thể đổi khách thành thủ nắm trong tay cục diện là cực kỳ thú vị, chơi rất vui không phải sao?”

“Tình cảm là có thể lấy ra trò chơi sao?” Hắn thì thào nói nhỏ.

“Nói như vậy –” Cô kéo dài thanh âm, “Anh muốn nó là sự thật sao?”

Đột nhiên quay đầu lại, thấy khuôn mặt cô cười đến biến dạng, ở dưới bóng đêm vẫn rực rỡ.

Hắn nhíu chặt mi tâm, phát ra khẽ một câu, “Đáng chết.”

“Nếu có người đáng chết, vậy nhất định không phải là tôi.” Nàng cười đến tâm thay đổi, gần sát mặt của hắn dịu dàng nói: “Anh biết không? Tôi mỗi lần gặp lại anh, sẽ nghĩ đến một câu thành ngữ.”

Minh Thiên Tàng nhìn chằm chằm cô, trong lòng suy đoán cô phải nói không phải là”Giận dữ ngút trời” , “Khí cấp bại phôi” …, không nghĩ tới ngón tay của cô cư nhiên lớn mật sờ lên mặt của hắn, tiếng cười như chuông bạc, “Anh tin không? Câu tôi nghĩ đến lại là — tú sắc khả xan*.”

*Tú sắc khả xan : sắc đẹp có thể ăn được

Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của hắn bỗng đỏ ửng, không biết là giận hay là thẹn thùng?

Thậm chí quên ngăn cản bàn tay cô đang “đùa giỡn” mình, trong kẽ răng hắn phát ra hai chữ, “Ngu ngốc!”

Nụ cười của cô rọi vào trong mắt của hắn, băng sơn thâm trầm cùng ánh mặt trời sáng rỡ giao thủ, rốt cuộc ai là người thắng lợi cuối cùng?

“Lấy thời hạn năm năm, trong vòng năm năm, chúng ta được tự do, như thế nào?” Cô nâng mày hỏi hắn. Đính hôn không có nghĩa là bọn họ thật sự có quan hệ thế nào, hai người bọn họ còn tuổi còn rất trẻ, đối với hôn nhân không có bất kỳ ý tưởng cùng mong ngóng, thoát khỏi áp lực gia tộc là lý tưởng duy nhất bọn hắn hôm nay muốn theo đuổi.

Hắn nhìn cô thật lâu, sau đó vươn tay, “Đồng ý.”

Khi Minh Thiên Tàng lại một lần nữa liên tục vô địch toán học Olympic quốc tế, lúc trở về, đập vào mắt đều là hoa tươi, đèn flash, người hâm mộ, microphone, đại sảnh sân bay thiếu chút nữa tê liệt.

Minh Thiên Tàng mặc một bộ đồ trắng, đeo kính râm màu đen xuất hiện ở trong đại sảnh, tất cả đám người chờ hồi lâu đồng loạt xông lên, cơ hồ nhấn chìm hắn trong đó.

Vẻ mặt của hắn vẫn lãnh đạm, không thấy bất kỳ vui sướиɠ hoặc tâm tình kích động, tròng mắt đen sau mắt kính nhìn xung quanh.

Người kia, chưa có tới.

Khóe miệng khẽ trầm xuống, không quan tâm ký giả hỏi bất kì vấn đề gì, người đã được bảo vệ mà tách ra vòng vây ngồi vào xe riêng.

Xe đi về phía trước, hắn gọi điện thoại về nhà, nghe điện thoại chính là Minh Thiên Hiểu.

“Anh đã ra khỏi sân bay rồi.” Hắn đơn giản nói.

Minh Thiên Hiểu ở một đầu cười, “Biết rồi, tin tức mới vừa được phát trực tiếp ở sân bay lên truyền hình, anh rất lợi hại nha,đoạt được giải vô địch toán học liên tục gây chấn động. Ba lại đang mắng em tại sao không học anh làm cho Minh gia càng thêm rạng rỡ, mắng đến nỗi em hết lòng tin vào chính mình luôn rồi.”

“Em lúc nào thì từng có lòng tin?” Minh Thiên Tàng cũng không biết là đang cười nhạo cô hay là đang khích lệ cô.”Có người gọi điện thoại cho anh không?”

“Không có, cái khối băng lạnh ngàn năm như anh không phải là từ trước đến giờ không đem điện thoại nhà tiết lộ ra ngoài sao? Người nào sẽ gọi điện thoại cho anh?” Minh Thiên Hiểu không quên trêu chọc trả thù.”A — chẳng lẽ anh đang đợi điện thoại của chị Niệm Tình?”

“Hừ, chớ tự cho mình thông minh.” Lạnh lùng hủy bỏ, nhưng trái tim lại mơ hồ có mùi vị chan chát, không cách nào hình dung loại cảm giác đó, nhàn nhạt, trống không.

Xe quẹo vào một con đường đi không bao lâu liền gặp được đèn đỏ, xe vì vậy dừng ở ven đường.

Minh Thiên Tàng ngồi ở bên trong xe, vô ý nhìn phía ngoài cửa sổ, trong lúc bất chợt, một bóng người quen thuộc đập vào mắt sau một lóe rồi biến mất.

Trong lòng hắn run nhẹ, chần chờ chỉ mấy giây, lúc này đèn giao thông đã chuyển, xe sẽ đi tiếp, hắn nhanh chóng ra lệnh, “Dừng xe!”

Mở cửa xe đứng ở ven đường, lại hướng nhìn đường lớn đối diện, đã không thấy bóng dáng kia, nhưng hắn chưa từ bỏ ý định, băng qua đường lớn thật nhanh chạy đến đối diện, nơi đó có một con hẻm nhỏ vắng vẻ âm u.

Dọc theo hẻm nhỏ đi thẳng về phía trước, đường càng ngày càng hẹp, hoàn cảnh chung quanh vừa dơ vừa loạn, so với thế giới hắn thường tiếp xúc khác một trời một vực. Lúc hắn đang chần chờ có nên tiếp tục tìm kiếm nữa không, mơ hồ nghe được một thanh âm quen thuộc xa xa vọng tới, “Bạn kiên nhẫn một chút, mình giúp bạn bôi thuốc.”

Hắn đi tới cuối hẻm nhỏ, đột nhiên thấy Niệm Tình đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, cầm trong tay băng gạc cùng nước thuốc, đối mặt với một thiếu niên cùng lứa cả người bị thương, cũng vì đối phương xử lý vết thương.

Nghe được có người, trước hết có phản ứng chính là người thiếu niên kia, hắn cảnh giác một tay cầm lên gậy gỗ bên cạnh, tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm Minh Thiên Tàng.

Niệm Tình quay đầu thấy là hắn, không khỏi vui mừng, “Thiên Tàng! Anh đã về rồi? Thật ngại, vốn là muốn đi đón, nhưng em tạm thời có chuyện. . . . . .” Cô vừa nói, vừa vì người thiếu niên kia băng bó vết thương.

“Hắn là ai?” Thiếu niên vẫn dùng ánh mắt đầy địch ý nhìn Minh Thiên Tàng.

Niệm Tình cười cười trả lời, “Anh ấy là bạn học cùng lớp với mình. Bạn yên tâm, anh ấy sẽ không làm gì gây bất lợi cho bạn.”

“Thiếu gia quý tộc.” Thiếu niên châm chọc từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, khạc ra một bụm máu đàm.

Minh Thiên Tàng nhíu mi ngày sâu hơn, “Em biết người này?” Hắn không thể tưởng tượng Niệm Tình lại có thể cùng loại người này quen biết.

“Hiểu Đông là bạn học của em ở Giai Nghệ, gần đây mới vừa chuyển đến bắc bộ.” Niệm Tình muốn đỡ thiếu niên dậy, nhưng là chân giống như bị thương, thế nào cũng không đứng thẳng lên được.

Niệm Tình quay đầu hướng Minh Thiên Tàng nói: “Tới giúp một chút, đỡ hắn dậy.”

Hắn do dự một chút.

Triệu Hiểu Đông cười lạnh nói: “Thôi, tôi không phải muốn giao thiệp cùng thiếu gia quý tộc, nhìn cách ăn mặc của hắn, một thân trang phục và phụ kiện nói ít cũng phải mười mấy vạn chứ? Nếu thật là làm dơ tôi sẽ không bồi thường nổi.”

Minh Thiên Tàng không nói lời nào, đôi tay kéo cánh tay của hắn khoác lên trên vai của mình, cùng Niệm Tình cùng nhau dùng sức, rốt cuộc kéo hắn đứng lên.

“Hiện tại em muốn làm sao?” Minh Thiên Tàng hỏi Niệm Tình. Mang theo cả gánh nặng như vậy cô có thể đi được nơi nào?

“Em phải đưa hắn đi bệnh viện, anh có xe ở đây không?”

“Em tốt nhất nên bắt một chiếc taxi.” Hắn có thể nhịn được thích sạch sẽ, không để cho mình bởi vì thiếu niên dơ bẩn cùng vết máu mà nôn mửa ra đã là rất không dễ dàng. Lại đem hắn ngồi lên xe của mình, dù là tài xế đưa xe đi chùi rửa, hắn cũng sẽ không muốn ngồi nữa.

Triệu Hiểu Đông giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, một mực cười lạnh.

Niệm Tình cũng không nói thêm cái gì, ba người đến đầu đường, gọi được một chiếc taxi, tài xế nhìn bộ dạng Triệu Hiểu Đông vốn là muốn từ chối, nhưng là Minh Thiên Tàng ném cho hắn mấy tờ tiền mặt, hắn lập tức ngậm miệng.

“Anh có muốn đi cùng không?” Cùng Triệu Hiểu Đông ngồi vào chỗ ngồi phía sau, Niệm Tình nhô đầu ra hỏi Thiên Tàng.

Hắn không có cử động, chẳng qua là hỏi: “Em trên người có tiền sao?”

“Còn có một chút, chắc đủ để trả tiền thuốc thang.”

“Ừ.” Hắn mượn tài xế bút và giấy viết gì đó rồi ném vào cửa kính xe, “Đem tờ giấy giao cho viện trưởng, hắn sẽ giảm chi phí sử dụng.” Sau đó hắn đối với tài xế nói: “Đi bệnh viện Minh Hòa.”

Thêm Bình Luận