“Còn không có so qua, cô làm sao biết không phải đối thủ của tôi?” Đối thủ không đánh mà lui là người hắn xem thường nhất .
Cô dí dỏm nháy mắt mấy cái, “Bởi vì mình không muốn làm đối thủ của bạn nha, thay vì đối mặt với khuôn mặt đằng đằng sát khí của bạn, chẳng thà đứng ở phía sau vì bạn cổ vũ chúc may mắn.”
Trong tròng mắt đen hàn quang dần dần biến mất, nhưng lộ ra chút hoang mang nghi hoặc.
“Cô thật không quan tâm thắng bại thắng thua?” Hắn không tin, cho là bất luận kẻ nào lòng cũng hám danh lợi.
“Không phải là không quan tâm, chỉ là chuyện thắng bại này mình không quan trọng.”
“Cô có chuyện thật lòng quan tâm sao?” Nhìn cô cả ngày lẫn đêm ngủ ngon giống như gấu chó lười biếng, hắn kỳ quái cô thế nhưng không có mập thành bộ dạng gấu chó.
“Đương nhiên là có, vẽ manga chính là sự nghiệp hết đời mình muốn hoàn thành á.” Nói đến manga, cô liền hai mắt tỏa sáng.”Gần đây có nhà xuất bản muốn mình giao bản thảo, có lẽ tháng sau bộ truyện cá nhân đầu tiên của mình mà có thể xuất bản rồi!”
Nhìn bộ dạng cô mừng rỡ như điên, khóe miệng của hắn từ từ khẽ động, từng chút từng chút, kéo thành một đường nhếch lên, hình môi duyên dáng chậm rãi mở ra, nói ra hai chữ, “Ngu ngốc.”
Thành tích trận chung kết công bố sau đó, Minh Thiên Tàng không hề tranh cãi lần thứ ba trở thành người trúng cử tham dự cuộc thi toán học Olympic quốc tế. Bởi vì liên tục hai năm đoạt giải quán quân, đối với hắn lần này có thể lại một lần nữa liên tục vô địch hay không, tự nhiên thành tiêu điểm chú ý của các truyền thông lớn.
Minh Thiên Tàng đối với ký giả điên cuồng đuổi theo từ trước đến giờ chẳng thèm ngó tới, hắn lạnh lùng vì vậy bị truyền thông đặt cho danh hiệu”Băng sơn thiếu niên”, nhưng ngay cả như vậy, bài báo viết về hắn vẫn không ít.
Bởi vì hắn được mọi người trọng vọng, Minh Thiên Hiểu lập tức cũng được hồng nhân. Trước kia thì có rất nhiều bạn học nhờ cô đưa thư tình cho Minh Thiên Tàng, hôm nay ngay cả rất nhiều nữ sinh bên ngoài trường cũng tham gia một chân, nhờ bạn bè làm quen cô, muốn cô giúp một tay chuyển giao thư tình.
Ăn xong cơm tối, cô lại rón ra rón rén đi vào phòng anh mình.
Minh Thiên Tàng đang ngồi ở trước máy vi tính giải đề, cho dù Minh Thiên Hiểu bước chân đã rất nhẹ nhưng vẫn là bị hắn nghe được.
“Chuyện gì? Đừng lén la lén lút.” Hắn ngồi trên ghế xoay người lại, liếc mắt nhìn xấp thư trên tay cô, nhíu mày không vui, “Vứt bỏ.”
“Dầu gì anh cũng liếc mắt nhìn thôi. Cho dù là không hồi âm, ký cái tên để cho em mang về cũng tốt a. Anh biết không? Chữ ký của anh ở bên ngoài đã kêu giá đến một nghìn đồng rồi.”
Hắn vươn tay, “Đưa đây.”
“Anh chịu ký tên à nha?” Minh Thiên Hiểu mừng rỡ, “Chờ một chút, em đi lấy sổ tay ký tên.” Cô ngày hôm qua đặc biệt mua một chữ ký là được. . . . . . Mười vạn nguyên a! Một khoản rất lớn, quả thật trở mình thật mau.
Minh Thiên Tàng cầm một xấp thư, một phong tiếp một phong ném vào máy cắt giấy, mấy phút sau, những thứ thư tình bao hàm tình yêu được một đống giấy vụn không thể phân biệt.
“Ai nói nam nhân vô tình cực lãnh khốc, em xem quả thực là đáng đánh đòn.” Minh Thiên Hiểu nói thầm một câu.”Nếu là bạn trai của em dám cư xử như vậy với thư tình của em, em liền. . . . . .”
“Em có bạn trai?” Minh Thiên Tàng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, “Đừng quên em đảm bảo với ba mẹ, trong thời gian đi học không nói chuyện yêu đương.”
“Biết, biết, em bất quá là thuận miệng nói một chút, những nhóc con thò lò mũi xanh trong trường học kia em mới nhìn không vừa mắt đấy.” Minh Thiên Hiểu mặc dù nói như vậy, nhưng là mặt lại đỏ.
Minh Thiên Tàng ngày càng tiến đến mặt của cô càng gần, “Em có chuyện gì gạt anh?”
Tim của Minh Thiên Hiểu nhảy loạn, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, lời trong lòng giống như muốn thoát ra khỏi miệng.
“Không có. Chẳng lẽ anh muốn vu oan giá hoạ à?” Cô nhanh lên nói sang chuyện khác, “Qua ít ngày bà nội muốn tới nhà ở.”
“Biết.” Chủ đề lại trở về chuyện bực mình của hắn.
“Bà nội lần trước gọi điện thoại hỏi em anh có thích ai không. Em nói anh quả thực là điển hình gương mẫu không gần nữ sắc, kết quả bà liền mắng to nói tuyệt không cho phép anh khiến Minh gia tuyệt hậu.”
“Hừ.”
“Bà nội nói bà lần này tới nhất định phải giúp anh chọn một mối hôn sự, nếu không tuyệt không trở về.”
Minh Thiên Tàng vẫn không thèm nhìn.
Minh Thiên Hiểu khuyên: “Anh, anh thật không có thích cô gái nào sao? Nếu như đã có đối tượng, trước hết để cho bà nội giúp anh, theo đuổi nàng thành công. Nếu không lấy cá tính bà nội chưa tới phút cuối chưa thôi, không phải là đem nhà chúng ta làm cho long trời lỡ đất, một năm nửa năm đừng nghĩ tới việc được thanh tĩnh.” Cô chờ mãi, còn không thấy hắn nói chuyện, lại hỏi tới: “Anh thật không sợ à?”
Động gõ bàn phím của hắn đột nhiên dừng lại, sau đó rấu rĩ nói: “Cùng lắm thì dọn ra ngoài ở là được.”
Minh Thiên Hiểu thiếu chút nữa cười trộm ra tiếng. Nếu như nói trên thế giới này còn có chuyện gì khiến Minh Thiên Tàng nhức đầu, chính là bà nội ba tấc lưỡi không ngoa, mỗi lần mở miệng đều có bản lãnh bức điên người. Cho dù là Minh Thiên Tàng không thể chịu được, chỉ có cách bỏ trốn mất dạng.
Bất quá đối phó bà, trốn cũng không phải là biện pháp giải quyết tốt nhất, bởi vì bà ấy là loại mặc dù đem trái đất đảo lộn lên tìm, cũng phải tìm cho ra người, hơn nữa đến lúc đó nhất định bị chết thảm hại hơn.
Một điểm này, Minh Thiên Tàng dĩ nhiên cũng biết, cho nên hắn nhất định mau sớm nghĩ ra một đối sách để cho mình thoát thân.
Hôm nay là ngày Minh Thiên Tàng đến thăm bà nội, mỗi tháng thứ hai chủ nhật hắn đều phải đến nhà bà nội lắng nghe “Huấn thị”.
Mới vừa vào cửa, quản gia liền nhận lấy áo khoác của hắn, khom người nói: “Thiếu gia, lão phu nhân đang phòng ngủ chờ ngài.”
“Ừ.” Hắn mặt không thay đổi đi lên lầu hai, cửa phòng mở ra, Minh lão phu nhân đang bên cạnh bàn chơi bài Tarot, nhìn hắn cứ như vậy đi tới, bà nhướng lông mày, “Trước khi đi vào phải gõ cửa, không hiểu quy củ sao?”
Hắn lui về phía sau hai bước, để tay ở trên cửa gõ mấy cái, Minh lão phu nhân lúc này mới tằng hắng một cái, “Vào đi.”
Minh Thiên Tàng liền đứng ở sau lưng bà, một hồi lâu không có mở miệng.
Minh lão phu nhân lại liếc nhìn hắn một cái, “Có lời gì muốn nói cũng nhanh chút nói, đừng làm người ta phát bực.”
“Là bàcó lời gì muốn nói với con thôi.” Hắn nhìn bóng lưng của bà nói: “Nghe ba nói bà tìm con có việc.”
Giống như cảm giác được ánh mắt sắc bén của hắn, Minh lão phu nhân để bài xuống xoay người nhìn, “Tiểu tử thúi, nếu như không phải là ta nói có chuyện tìm ngươi, ngươi có phải cũng không tới phải không?”
Hắn mân chặt khóe miệng, “Bà hiểu lầm rồi, con chỉ không hi vọng bà tới tìm con, chỉ là vì can thiệp cuộc sống riêng của con.”
“Cuộc sống riêng? Ngươi làm cháu của ta ngày nào, ta liền muốn quản ngươi ngày đó. Mà trong lòng của ngươi trừ chứa chính ngươi, có người khác tồn tại hay không? Ba mẹ ngươi, em ngươi, thậm chí là ta, ngươi từng coi trọng chúng ta sao?”
Ánh mắt hắn lóe lên, “Bà rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Cuối tuần này ta hẹn người ăn cơm, cả nhà các ngươi cùng đi. Con gái của đối phương cũng cùng lứa với ngươi, vừa đúng có thể quen biết một chút.”
Hắn nhăn lại mi tâm, “Con vẫn không muốn thân cận.”
“Lại không nói bắt con lập tức kết hôn, chớ đem lông mày nhăn như ông già!” Minh lão phu nhân lớn tuổi, nói chuyện vẫn trung khí mười phần, rất có uy nghiêm, “Minh gia mấy đời đều là con một, đến ngươi cũng vậy, nhưng đừng nói với ta ngươi đồng tính luyến ái hoặc là không kết hôn bị gièm pha ra ngoài!”
“Con đối với nam nhân không có hứng thú.” Hắn không thể không bội phục trí tưởng tượng của bà nội.
“Vậy là đối với nữ nhân có hứng thú?” Minh lão phu nhân từ trong lời nói của hắn tìm được hi vọng, “Ngươi biết hay không biết, nếu như ngươi thích một người, sẽ thích đến chỉ muốn ích kỷ phải có đối phương, không muốn cùng bất luận kẻ nào chia sẻ.” Ánh mắt của bà sắc bén, “Trong lòng của ngươi, có một người như thế hay không?”