Mười phút trôi qua, cô rốt cuộc duỗi lưng một cái.”Thật là một đề khó, thiếu chút nữa muốn lấy nửa mạng của mình.”
Minh Thiên Tàng cầm đáp án của cô, liếc mắt nhìn, vò thành một cục vứt bỏ.
“Đề này từ đâu có? Có còn hay không?” Niệm Tình giống như làm đến nghiện.”Đề thi quốc tế bây giờ cũng không đã nghiền vậy đâu.”
“Cảm thấy hứng thú?” Minh Thiên Tàng rốt cuộc mở miệng, ” Dạng đề như vậy tôi có thể nghĩ ra them một lúc mười đề.”
Nháy mắt một cái, cô cười hỏi: “Thì ra là bạn ra đề? Thật lợi hại, tài nghệ của bạn đã cao như vậy rồi, còn cần đi tham gia cuộc thi đấu kia chứng minh cái gì sao?” Dừng lại một chút, cô lại mỉm cười nhìn hắn, “Tất cả mọi người bái phục dưới chân cảm giác có phải rất là thỏa mãn hay không, giống như là bá chủ thiên hạ?”
Hắn nhìn thẳng cô, không trả lời vấn đề của cô, chẳng qua là nhàn nhạt nói: “Cô muốn tham gia thi đấu, chính là đối thủ của tôi.”
“Tại sao phải nói có vẻ sát khí nặng nề.” Niệm Tình vẫn cười, “Bất quá là một cuộc chơi mà thôi, cần gì làm thật đây?”
“Trong trò chơi cũng có phân thắng bại.” Hắn ngồi thẳng lên, không nhìn cô nữa, tựa như có lẽ đã chuẩn bị kết thúc cái đề tài này.
Niệm Tình còn tò mò nhìn hắn.”Bạn có từng thua chưa?”
Hắn hừ một tiếng, đã trả lời vấn đề của cô.
Không có.
“Buổi sáng ngày mai mười giờ, đừng quên nữa.” Hắn cuối cùng lại nói một câu. Ngày mai là ngày quyết định quyền dự thi thuộc về tay ai.
“Sẽ không quên .” Cô rút ra giấy vẽ, lại bắt đầu đẩy nhanh tốc độ.
Cô hôm nay hình như vẽ rất nhanh? Minh Thiên Tàng thỉnh thoảng sẽ nhịn không được liếc mắt nhìn hành động của cô. Liên tiếp mấy ngày, cô đều đang bận vẽ tranh, đi học vẽ, tan lớp cũng vẽ. Rốt cuộc cô đang bận cái gì? Tại sao cô vẽ tới vẽ lui liền có vẻ như càng ngày càng say mê, giống như đạt tới trạng thái quên mình.
Chỉ là một bộ manga mà thôi, hắn nhếch khóe miệng. Con gái chính là kỳ quái chỗ này, giống như Thiên Hiểu, đam mê lớn nhất là thay đổi kiểu tóc, tâm tình tốt liền ba ngày hai bữa đi biến đổi kiểu tóc, hôm nay nhuộm ngày mai uốn, sau lại cắt ngắn ngủn, học viện Danh Dương mặc dù không có quá khắt khe trong việc để kiểu tóc, nhưng Thiên Hiểu thường xuyên thay đổi kiểu tóc đã gây sự chú ý cho nhà trường, mấy lần hiệu trưởng cũng lặng lẽ ám hiệu hắn, để cho hắn cảnh cáo Thiên Hiểu một chút, không cần làm quá lộ liễu. Mà cả Phương Niệm Tình, chẳng lẽ cũng là đem vẽ tranh làm phương pháp thay đổi tâm tình rồi hả ? Cho nên mới vẽ đến không biết mệt như thế?
Hôm nay Niệm Tình ngoại lệ không có ngủ, cô một ngày đều đang bận rộn với vẽ tranh, ngày tiếp theo, bọn họ cũng không nói thêm câu nào. Cho dù ngồi được gần như vậy, nhưng thật giống như người của hai thế giới, mình làm chuyện của mình, trong mắt có thể nhìn cũng luôn đều là cái bóng của mình.
Đến lúc thi, nhưng Niệm Tình lại còn chưa có tới. Minh Thiên Tàng yên lặng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, kém một phút mười giờ, từ sáng sớm cũng chưa có thấy bóng dáng cô, chẳng lẽ cô hôm nay lại muốn trình diễn trò đùa như vòng sơ khảo?
Mười giờ đúng, thầy dạy toán học có chút không tình nguyện nhìn đồng hồ đeo tay một cái, bắt đầu phát bài thi. Bên ngoài phòng học vốn tụ tập rất nhiều người tò mò cuộc chiến giữa hai đồng học, nhưng theo thời gian từng chút từng chút trôi qua, Niệm Tình thủy chung không có xuất hiện, tiếng thở dài thất vọng cũng thường xuyên vang lên, chọc cho thầy giáo bực mình phải đi ra ngoài khuyên bọn họ rời đi, không cần quấy nhiễu đến trật tự phòng thi.
Sau nửa giờ, Minh Thiên Tàng làm xong tất cả đề thi, nộp bài thi đi ra phòng học. Bên ngoài phòng học, người hâm mộ Minh Thiên Tàng sớm chờ đã lâu, bưng trà dâng nước, hỏi han ân cần vây quanh hắn, mà hắn chỉ là dùng đôi mắt lạnh lung quét một vòng, “Tránh ra.”
Đám người tự động tránh ra một con đường, hắn đi ra ngoài, đứng ở dưới ánh mặt trời. Rõ ràng thắng, thế nhưng hắn lại tuyệt không cao hứng. Cô chưa có tới, cũng là không đánh mà thắng, như vậy có được thắng lợi có tư vị gì được đây?
Cô tại sao không đến? Là sợ rồi sao? Không, chuyện này không giống cô, cô từ trước đến giờ không để ý cái này. Hay là nhớ nhầm giờ, không có chạy tới? Nếu như vậy, chậm mấy phút miễn cưỡng cũng chấp nhận được, nhưng cuộc thi hôm nay quan trọng như vậy, cho dù hắn ngày hôm qua không cố ý nhắc nhở cô, trước lúc thi cũng nên có thầy giáo, hoặc là những người thích xem náo nhiệt kia kéo cô đến trường thi, như vậy, cô rốt cuộc là tại sao không có dự thi?
Đợi đến lúc hoàn hồn thì người hắn đã đứng ở cửa trường học. Bởi vì hôm nay có thi đấu, buổi học sáng hắn có thể không cần lên, mà buổi trưa hắn không có ở trường học ăn cơm, cho nên liền phân phó tài xế nhà mình tới đón hắn sớm một chút. Lúc này xe nhà hắn đã dừng sẵn ở cửa trường học.
“Thiếu gia.” Tài xế xuống xe mở cửa cho hắn. Hắn không có lập tức đi lên, xoay người đi tới phòng giáo viên.
” Em muốn có địa chỉ và số điện thoại Phương Niệm Tình.” Hắn khẩu khí không được phép từ chối đối với giáo viên chủ nhiệm nói.
“Phương Niệm Tình sao?” Giáo viên chủ nhiệm từ sổ ghi chép thông tin học sinh tới trang tư liệu của Niệm Tình, “Bạn học Phương cùng em là bạn chung lớp? Trực tiếp hỏi em ấy không phải tốt hơn sao?” Liếc mắt nhìn địa chỉ trên tài liệu, không để ý đến câu hỏi của giáo viên chủ nhiệm, Minh Thiên Tàng thấp giọng nói câu, “Cám ơn thầy.” Quay đầu rời đi.
Kết quả đến Phương gia, không xa hoa giống với sự tưởng tượng của Minh Thiên Tàng, mặc dù từ bề ngoài là có thể nhìn ra là gia đình có sản nghiệp, nhưng không phải là loại nhà giàu mới nổi kia… tráng lệ, chỉnh thể đơn giản mà lịch sự tao nhã. Nhớ Phương Niệm Tình nói qua, nhà cô là làm về kinh doanh máy vi tính, xem ra người làm máy vi tính vẫn có chút tư tưởng cùng thưởng thức.
“Xin hỏi ngài tìm ai?” Quản gia ngăn cách bằng cánh cửa hỏi.
“Phương Niệm Tình có ở đây không?” Hắn suy đoán cô có thể ở nhà, hi vọng không sai.
“Tiểu thư tối hôm qua bận rộn một đêm, cho đến bây giờ không có rời giường. Xin hỏi ngài. . . . . .”
“Nói cho cô ấy biết, Minh Thiên Tàng tìm cô, hỏi nàng có tiếp hay không.”
Niệm Tình ngáp đi xuống lầu lúc nghe được tiếng đàn dương cầm, người đàn chính là dường như đặc biệt thích nhạc nhẹ.
“Minh Thiên Tàng.” Cô lên tiếng chào hỏi, đi tới bên cạnh Piano, chống cằm nghe một lúc, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn hắn.”Khó trách nhiều cô gái mê bạn như vậy, tài nghệ piano của bạn thật rất tuyệt. Bất quá, đối với thiếu niên xinh đẹo như bạn mà nói, tài đánh đàn cao thấp thật ra thì cũng không là quan trọng nhất.”
Hắn dừng lại, nhìn thẳng cô, “Cô muốn nói cái gì?”
Cô mỉm cười trước mắt hắn vẽ một vòng tròn, “Bạn có một gương mặt tuấn mỹ, IQ 200 làm cho bạn nhìn qua thông minh mà lãnh ngạo, lại biết chơi piano điêu luyện làm phát ra khí chất nghệ sĩ, bản thân bạn phải có quá nhiều tư cách để trở thành người vạn nhân mê. Đời này chưa từng thất bại, bối cảnh huy hoàng lại rực rỡ. Nếu như mình là nam nhân, mình sẽ ghen tỵ chết bạn luôn.”
“Cô lại đang sỉ nhục tôi .” Khẽ nheo mắt, hắn không cho đây là đang khích lệ hắn.
“Đừng quá nhạy cảm, mình nghĩ là bạn hiểu lầm rồi.” Cô cười khoát tay, “Mình thành tâm thành ý ca ngợi bạn.”
“Ca ngợi?” Hắn đối với cái từ này xì mũi coi thường, bất quá hắn Vô Ý cùng cô ở đây tranh luận, hơn nữa đây cũng không phải là mục đích hắn tới nơi này hôm nay.”Cô bỏ lỡ cuộc thi hôm nay.” Hắn nhìn cô chằm chằm, “Tại sao?”
“Cuộc thi? Ai nha! Mình lại quên! Hiện tại mấy giờ?” Cô hoang mang rối loạn quay đầu nhìn lại đồng hồ treo tường, đã là hơn ba giờ, cuộc thi hiển nhiên kết thúc.
“Tại sao quên?” Hắn bình tĩnh hỏi. Nhìn cô bối rối như vậy, biết cô không phải cố ý bỏ thi, một đường chạy tới tức giận cuối cùng là thở bình thường một chút.
“Manga a, tối hôm qua vẽ manga hoạch định ba giờ sáng, bò lên giường liền ngủ thẳng tới giờ.” Niệm Tình cũng không có áo não quá lâu, gãi gãi tóc rối bời, lại cười nói: “Thật ra thì như vậy cũng tốt, dù sao mình không phải là đối thủ của bạn, sớm rút lui để tránh thua quá thảm thiết.”