Tổng Giám Đốc Thật Lạnh Lùng

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chắn hẳn những độc giả yêu thích thể loại truyện ngôn tình sẽ cảm thấy quen thuộc với tác giả Trạm Lộ với những truyện như Tiểu Xuân Cung Của Vô Diệm, Khuynh Quốc Đào Hoa, Nịnh Vương... Đây đều là nhữ …
Xem Thêm

“Đúng, trước ngồi vào vị trí.” Lúc này Minh lão phu nhân hưng phấn hơn nhiều, vừa ăn cơm vừa nhiệt liệt thảo luận tương lai bọn nhỏ, “Phương tiên sinh, Phương phu nhân, nếu chúng nó đã là bạn học, không bằng trước những ngày cuối năm cho bọn hắn làm nghi thức đính hôn, chờ chúng nó sau khi tốt nghiệp đại học liền kết hôn, như thế nào?” Bà nói chuyện rất cường thế, mặc dù là câu hỏi, nhưng vẫn không cho người khác thời gian cự tuyệt.

Phương tiên sinh mỉm cười trả lời, “Tốt, ta cùng bà xã cũng không có dị nghị. Đứa nhỏ Thiên Tàng này khí chất xuất sắc thế này, trên phương diện học tập cũng nhất định rất ưu tú chứ? Người tốt như vậy có thể làm con rể của chúng ta, chúng ta là cầu cũng không được.”

Minh phu nhân cũng gấp vội tỏ thái độ, “Ta vừa nhìn thấy Niệm Tình đã cảm thấy rất hợp ý với nó, về sau Minh gia chúng ta tuyệt sẽ không bạc đãi Niệm Tình .”

Minh Thiên Hiểu ở một bên nhìn sững sờ. Nhanh như vậy hai bên liền quyết định chung thân đại sự hai người? Ba mẹ bọn họ là đùa sao? Nàng nhìn hướng nam nữ chủ nhân của đề tài, hai người bọn họ lại còn ngồi vững như bàn thạch, giống như không đếm xỉa đến những người quan sát.

“Như vậy, nghi thức đính hôn cử hành ngày 25 đi, ngày đó là ngày hoàng đạo.” Minh lão phu nhân liếc nhìn thực đơn, “Mặt khác, ý của ta là, nghi thức đính hôn không cần làm cho lớn quá, chỉ gây áp lực cho bọn nhỏ.”

“Chúng ta cũng nghĩ như vậy.” Phương tiên sinh cùng phương phu nhân nhìn nhau cười.

Phương phu nhân khẽ chạm nhẹ Niệm Tình, “Niệm Tình, sao không chào hỏi bà nội?”

“Bà nội khỏe, Minh Bá bá, Minh bá mẫu khỏe.” Cô rất nghe lời đứng lên, ngoan ngoãn chào hỏi từng người.

Cô mới vừa nói dứt lời, Minh Thiên Tàng bên cạnh bỗng nhiên đứng lên.”Con đi ra ngoài trước.”

Hắn kéo cái ghế đi ra khỏi phòng, mọi người không khỏi có chút kinh ngạc, Niệm Tình mỉm cười đối với mọi người nói: “Con đi cùng hắn, rất nhanh sẽ trở lại.”

Ở trên sân thượng phía tây khách sạn đuổi kịp Minh Thiên Tàng, Niệm Tình cười nói: “Minh Thiên Tàng, sớm như vậy liền ra khỏi hội trường, anh không sợ đói bụng à?”

“Tôi không muốn cô cũng đi theo ra ngoài.” Hắn khó chịu nói.

“Sao vậy?” Cô thăm dò nhìn vẻ mặt của hắn, cười nói: “Tôi còn tưởng rằng anh không quan tâm loại bữa tiệc thân cận này, thì ra là anh cũng sẽ không vui, băng sơn thiếu niên cũng không phải là khối băng thật.” Cô cùng hắn đứng ở trên sân thượng, gió đêm thổi lên tóc dài uốn lượn, trong tươi cười mang theo vài phần đắc ý.”Minh Thiên Tàng, chúng ta nói tới khoản giao dịch như thế nào đi?”

Hắn nghiêng mặt nhìn cô, “Nói chuyện gì?”

“Thay vì luôn phải nằm trong bàn tay họ đi thân cận tới lui, không bằng chúng ta phản kháng đi.”

“Cô muốn phản kháng thế nào?” Hắn khẽ nhíu mày.

“Chúng ta cố ý làm bộ như tiếp nhận sắp xếp của bọn hắn, muốn đính hôn cũng theo ý bọn hắn, nhưng là yêu cầu nhất định vài năm nữa mới kết hôn, hiện tại trước lấy việc học làm trọng, như vậy chúng ta mà có thể bình an vượt qua mấy năm này. Chờ chúng ta tốt nghiệp đại học, bắt đầu công việc, cũng không cần chịu những thứ khống chế này nữa.”

Hắn nhìn chằm chằm cô cười lạnh nói: “Phải không? Loại tự do này chính là lý do duy nhất hôm nay tiếp nhận cái an bài này của cô? Vô luận đối tượng là ai, chỉ cần có thể giúp cô giải quyết phiền não trước mắt, cô liền cũng có thể tiếp nhận hắn trở thành vị hôn phu của mình sao?”

Niệm Tình chớp động đôi mắt sáng, nụ cười ở trên môi chảy xuôi, “Tôi ngửi thấy được vị chua sao?”

“Lỗ mũi cô có vấn đề.” Hắn quay lưng về hướng khác.

Cô đến gần hắn, “Làm sao anh lại thở hổn hển? Chẳng lẽ anh không phải cảm thấy nếu như chúng ta có thể đổi khách thành thủ nắm trong tay cục diện là cực kỳ thú vị, chơi rất vui không phải sao?”

“Tình cảm là có thể lấy ra trò chơi sao?” Hắn thì thào nói nhỏ.

“Nói như vậy –” Cô kéo dài thanh âm, “Anh muốn nó là sự thật sao?”

Đột nhiên quay đầu lại, thấy khuôn mặt cô cười đến biến dạng, ở dưới bóng đêm vẫn rực rỡ.

Hắn nhíu chặt mi tâm, phát ra khẽ một câu, “Đáng chết.”

“Nếu có người đáng chết, vậy nhất định không phải là tôi.” Nàng cười đến tâm thay đổi, gần sát mặt của hắn dịu dàng nói: “Anh biết không? Tôi mỗi lần gặp lại anh, sẽ nghĩ đến một câu thành ngữ.”

Minh Thiên Tàng nhìn chằm chằm cô, trong lòng suy đoán cô phải nói không phải là”Giận dữ ngút trời” , “Khí cấp bại phôi” …, không nghĩ tới ngón tay của cô cư nhiên lớn mật sờ lên mặt của hắn, tiếng cười như chuông bạc, “Anh tin không? Câu tôi nghĩ đến lại là — tú sắc khả xan*.”

*Tú sắc khả xan : sắc đẹp có thể ăn được

Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của hắn bỗng đỏ ửng, không biết là giận hay là thẹn thùng?

Thậm chí quên ngăn cản bàn tay cô đang “đùa giỡn” mình, trong kẽ răng hắn phát ra hai chữ, “Ngu ngốc!”

Nụ cười của cô rọi vào trong mắt của hắn, băng sơn thâm trầm cùng ánh mặt trời sáng rỡ giao thủ, rốt cuộc ai là người thắng lợi cuối cùng?

“Lấy thời hạn năm năm, trong vòng năm năm, chúng ta được tự do, như thế nào?” Cô nâng mày hỏi hắn. Đính hôn không có nghĩa là bọn họ thật sự có quan hệ thế nào, hai người bọn họ còn tuổi còn rất trẻ, đối với hôn nhân không có bất kỳ ý tưởng cùng mong ngóng, thoát khỏi áp lực gia tộc là lý tưởng duy nhất bọn hắn hôm nay muốn theo đuổi.

Hắn nhìn cô thật lâu, sau đó vươn tay, “Đồng ý.

Cuộc thi Olympic toán học hàng năm của học viện Danh Dương cũng không gây chú ý nhiều lắm, một mặt bởi vì chẳng qua là đấu loại, thiếu hụt lực thu hút, mặt khác, kể từ lúc Minh Thiên Tàng vào học, tư cách dự thi vẫn bị hắn độc chiếm, mà hắn cũng xác thực không phụ sự mong đợi của mọi người giúp trường học nhiều lần mang về cúp vô địch. Vì vậy mọi người cũng biết khó mà lui, ở hạng mục này không có bất cứ suy tính nào, ghi danh đấu vòng loại hơn phân nửa là để chứng minh mình có một chút tài nghệ, thuận tiện xem một chút cấp độ khó của đề thi toán cao cỡ nào.

Nhưng vòng sơ khảo mới vừa kết thúc liền tuôn ra một tin tức gây chú ý. Phương Niệm Tình mới vừa nhập học, ngay cả sơ khảo cũng thiếu chút nữa bị trễ, lại thi đạt thành tích rất cao, làm cho lời đồn nghi ngờ về IQ hai trăm của cô là thật hay giả tự sụp đổ.

Nghe được thành tích như thế, Minh Thiên Tàng cũng hơi cảm thấy giật mình. Phải biết, bình thường đề thi sơ khảo đều là do thầy giáo tuyển chọn trong những đề thi quốc tế một năm trước, nói cách khác, nếu như Niệm Tình có tham gia cuộc thi năm trước, cô rất có thể trong trận chung kết giành được chức vô địch.

Sáng ngày thứ hai, Niệm Tình mới vừa đi vào phòng học cũng cảm giác không khí chung quanh có cái gì không đúng, các nữ sinh lập tức vây tới rối rít đối với cô bày tỏ kính ngưỡng.

“Niệm Tình bạn thật là lợi hại nha, bạn lại có thể thi đến max điểm!”

“Niệm Tình bạn thật là để nữ sinh chúng ta tự hào kiêu ngạo, nữ trung hào kiệt.”

“Năm nay có bạn ở đây, các nam sinh cũng sẽ không còn dám lên mặt dạy đời rồi.”

Mặc dù Minh đại suất trong suy nghĩ các nữ sinh địa vị cũng rất cao, nhưng là một núi có thể có hai hùm đấu nhau cũng thật sự là đặc sắc không đùa được.

Cô còn là vẻ mặt không chú ý đến, Niệm Tình cười cùng mọi người chào hỏi, “Làm gì có, là thầy năm nay cố ý tìm vài đề dễ, trùng hợp với dạng đề trước kia mình đã từng làm qua thôi.”

Dọc theo đường đến chỗ ngồi nhận thấy được ánh mắt sùng bái của mọi người, Minh Thiên Tàng đã ngồi ở chỗ đó.

“Ngày hôm qua thật là cảm ơn bạn, bất quá mình còn là thiếu chút nữa đã trễ.” Vừa Niệm Tình chủ động chào hỏi, ” Mình mượn xe đạp của thầy dạy quốc văn, chạy thật không thoải mái, kết quả chậm ba phút vào trường.”

Minh Thiên Tàng không tiếng động đưa tới một trang giấy.

“Là cái gì?” Niệm Tình nhìn, thì ra là một đề toán học cực khó.

“Oa, ra đề mạnh tay như vậy, là người nào ra?” Cô gương mặt hưng phấn, liên tiếp than thở, ngay cả cặp sách cũng không kịp ném xuống, từ trên bàn Minh Thiên Tàng cầm lấy một cây viết liền bắt đầu giải đề.

Thêm Bình Luận