Động gõ bàn phím của hắn đột nhiên dừng lại, sau đó rấu rĩ nói: “Cùng lắm thì dọn ra ngoài ở là được.”
Minh Thiên Hiểu thiếu chút nữa cười trộm ra tiếng. Nếu như nói trên thế giới này còn có chuyện gì khiến Minh Thiên Tàng nhức đầu, chính là bà nội ba tấc lưỡi không ngoa, mỗi lần mở miệng đều có bản lãnh bức điên người. Cho dù là Minh Thiên Tàng không thể chịu được, chỉ có cách bỏ trốn mất dạng.
Bất quá đối phó bà, trốn cũng không phải là biện pháp giải quyết tốt nhất, bởi vì bà ấy là loại mặc dù đem trái đất đảo lộn lên tìm, cũng phải tìm cho ra người, hơn nữa đến lúc đó nhất định bị chết thảm hại hơn.
Một điểm này, Minh Thiên Tàng dĩ nhiên cũng biết, cho nên hắn nhất định mau sớm nghĩ ra một đối sách để cho mình thoát thân.
Hôm nay là ngày Minh Thiên Tàng đến thăm bà nội, mỗi tháng thứ hai chủ nhật hắn đều phải đến nhà bà nội lắng nghe “Huấn thị”.
Mới vừa vào cửa, quản gia liền nhận lấy áo khoác của hắn, khom người nói: “Thiếu gia, lão phu nhân đang phòng ngủ chờ ngài.”
“Ừ.” Hắn mặt không thay đổi đi lên lầu hai, cửa phòng mở ra, Minh lão phu nhân đang bên cạnh bàn chơi bài Tarot, nhìn hắn cứ như vậy đi tới, bà nhướng lông mày, “Trước khi đi vào phải gõ cửa, không hiểu quy củ sao?”
Hắn lui về phía sau hai bước, để tay ở trên cửa gõ mấy cái, Minh lão phu nhân lúc này mới tằng hắng một cái, “Vào đi.”
Minh Thiên Tàng liền đứng ở sau lưng bà, một hồi lâu không có mở miệng.
Minh lão phu nhân lại liếc nhìn hắn một cái, “Có lời gì muốn nói cũng nhanh chút nói, đừng làm người ta phát bực.”
“Là bà có lời muốn nói với con thôi.” Hắn nhìn bóng lưng của bà nói: “Nghe ba nói bà tìm con có việc.”
Giống như cảm giác được ánh mắt sắc bén của hắn, Minh lão phu nhân để bài xuống xoay người nhìn, “Tiểu tử thúi, nếu như không phải là ta nói có chuyện tìm ngươi, ngươi có phải cũng không tới phải không?”
Hắn mân chặt khóe miệng, “Bà hiểu lầm rồi, con chỉ không hi vọng bà tới tìm con, chỉ là vì can thiệp cuộc sống riêng của con.”
“Cuộc sống riêng? Ngươi làm cháu của ta ngày nào, ta liền muốn quản ngươi ngày đó. Mà trong lòng của ngươi trừ chứa chính ngươi, có người khác tồn tại hay không? Ba mẹ ngươi, em ngươi, thậm chí là ta, ngươi từng coi trọng chúng ta sao?”
Ánh mắt hắn lóe lên, “Bà rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Cuối tuần này ta hẹn người ăn cơm, cả nhà các ngươi cùng đi. Con gái của đối phương cũng cùng lứa với ngươi, vừa đúng có thể quen biết một chút.”
Hắn nhăn lại mi tâm, “Con vẫn không muốn thân cận.”
“Lại không nói bắt con lập tức kết hôn, chớ đem lông mày nhăn như ông già!” Minh lão phu nhân lớn tuổi, nói chuyện vẫn trung khí mười phần, rất có uy nghiêm, “Minh gia mấy đời đều là con một, đến ngươi cũng vậy, nhưng đừng nói với ta ngươi đồng tính luyến ái hoặc là không kết hôn bị gièm pha ra ngoài!”
“Con đối với nam nhân không có hứng thú.” Hắn không thể không bội phục trí tưởng tượng của bà nội.
“Vậy là đối với nữ nhân có hứng thú?” Minh lão phu nhân từ trong lời nói của hắn tìm được hi vọng, “Ngươi biết hay không biết, nếu như ngươi thích một người, sẽ thích đến chỉ muốn ích kỷ phải có đối phương, không muốn cùng bất luận kẻ nào chia sẻ.” Ánh mắt của bà sắc bén, “Trong lòng của ngươi, có một người như thế hay không?”
Hắn trầm mặc chốc lát, mới nói: “Không có.”
“Chớ chối, trong mắt của ngươi cũng không phải là nói như vậy.” Minh lão phu nhân tinh khôn giống như lão hồ ly.
“Con sẽ không phủ nhận sự tồn tại, ” hắn bướng bỉnh cao ngạo hất cằm lên, “Nhưng ta cũng không thích bị người định đoạt cảm xúc. Nếu như có một ngày con thật sự thích người nào, con sẽ trực tiếp nói cho bà biết, không cần phải mượn tay người khác giúp một tay.”
“Tốt, ngươi dũng cảm, có bản lãnh liền đuổi theo một nữ nhân dẫn cho ta nhìn một chút. Đừng đội lấy cái danh hiệu băng sơm thiếu niên rêu rao khắp nơi. Người trẻ tuổi thời niên thiếu nếu như không nói chuyện yêu đương, thì đồng nghĩa với không có tuổi trẻ.”
Minh Thiên Tàng hừ một tiếng, “Như vậy bà nội lúc còn trẻ nhất định có rất nhiều người theo đuổi sao?”
Minh lão phu nhân mắng: “Tiểu tử thúi, ngươi đừng đắc ý, ta đã coi qua cho ngươi, tình yêu của ngươi một đường nhấp nhô, xem ngươi đến lúc đó còn có thể bày ra mặt thối như hiện tại cho mọi người nhìn.”
“Tình yêu?” Ngón tay sờ tới cạnh cửa, tiếng hắn nhàn nhạt truyền đến, “Con sẽ không vì bất kỳ một phần tình cảm trầm mê, đây là nguyên tắc của con.”
Cửa bị tiện tay đóng, bên trong phòng Minh lão phu nhân tự lẩm bẩm, “Đứa nhỏ ngốc, ngươi còn không biết sao? Ở trước tình yêu căn bản không có nguyên tắc như đã nói.”
Xe màu đen dừng ở trước cửa khách sạn Minh Khải, đoàn người bước xuống xe khiến người đi đường xung quanh cũng không nhịn được liếc mắt nhìn. Vô luận là cái vị lão bà tuổi gần thất tuần kia, còn người đàn ông trung niên khoảng năm mươi, hay là là vị phu nhân xinh đẹp duyên dáng sang trọng, còn có một đôi nam nữ xinh đẹp tuấn mỹ, không khỏi lộ ra một cỗ khí chất bức người, nội liễm cao nhã cùng bên ngoài quý khí kết hợp, giống như ánh sao sáng trong bầu trời đêm, vô luận như thế nào, cũng không che lấp được vẻ lộng lẫy sáng chói.
“Chủ tịch.” Quản lý khách sạn tự mình ra cửa nghênh đón, “Khách đã đến.”
Những người nghe lén nói chuyện chợt hiểu ra, thì ra là người đứng sau khách sạn Minh Khai – gia đình tập đoàn tài chính Minh thị đến đông đủ.
Cảm nhận được ánh mắt từ những người chung quanh, Minh Thiên Hiểu thầm nói với anh mình: “Anh, nếu như anh không thích kiểu an bài này, bây giờ còn có thể trốn.”
“Anh có thể trốn sao?” Minh Thiên Tàng hỏi ngược lại, giống như vấn đề của cô rất ngu xuẩn.
“Nhưng là. . . . . .” Minh Thiên Hiểu có chút nghẹn lời. Ở trong mắt người khác anh giống như một thiên thần hoàn mỹ thật ra lại có rất nhiều phiền não, giống như việc ba mẹ đối với hắn ký thác nguyện vọng, bà nội gây áp lực cho hắn. Nếu như đổi lại là cô, khẳng định sớm bị ép điên rồi. May nhờ anh tư chất thông minh, ứng phó bài tập dư dả, chẳng qua là cái kế sách thân cận này của bà nội thật sự là làm cho người ta nhức đầu, hàng năm cũng sẽ giày vò mấy lần, nếu như anh phản đối cũng sẽ bị mắng đến cẩu huyết xối đầu, nói hắn cố tình muốn Minh gia đoạn tử tuyệt tôn.
Mà mỗi lần thân cận đều là danh viện khuê tú, không biết hôm nay cái này đối tượng hẹn hò sẽ là ai đây?
Đi vào phòng khách quý, chỉ thấy khách một nhà ba người đang đứng dậy nghênh đón.
Minh Thiên Tàng sóng mắt trầm xuống, tim lạnh như băng đang giờ khắc này đập mạnh hai cái. Tại sao lại là cô? !
“Minh lão, ngài khỏe.” Trước tiên mở miệng hiển nhiên là chủ gia đình bên kia.
Minh lão phu nhân trả lời, “Ngượng ngùng để cho các ngươi chờ lâu.” Bà cố ý quay đầu hướng Minh Thiên Tàng giới thiệu, “Đây là Phương bá bá, Phương bá mẫu, còn có nữ nhi của bọn bọ Niệm Tình.”
Minh Thiên Hiểu bật thốt lên, “Cô chính là Phương Niệm Tình?”
Minh lão phu nhân rất kinh ngạc hỏi: “Con biết cô ấy?”
Phát hiện người trong phòng đều nhìn cô, Minh Thiên Hiểu có chút ngượng ngùng giải thích, “Con chỉ là nghe nói lớp anh có một nữ sinh rất thông minh chuyển tới, tên là Phương Niệm Tình, không biết có phải là cùng một người hay không.”
Minh lão phu nhân tâm rất hiếu kỳ, hỏi: “Niệm Tình cũng là học ở học viện Danh Dương sao?”
“Đúng vậy.” Người Phương gia cũng kinh ngạc kêu trùng hợp.
Trước hai nhà nói tới vì con an bài mai mối thì chẳng qua là suy tính đến hai nhà bối cảnh thích hợp, hai đứa số tuổi tương tự, ngược lại không có tìm hiểu trường học của họ, lần này tiêu điểm lập tức chuyển đến trên người hai đứa.
Niệm Tình đã được ” bao bì” rất tốt, vô luận là kiểu tóc hay trang phục, rõ ràng đều là do chuyên gia xử lý. Nhìn qua đúng tiêu chuẩn phong phạm tiểu thư khuê các, cùng với bộ dáng thường ngày tùy tiện, không câu nệ tiểu tiết thật là khác nhau trời vực.
Giống như không có nhận thấy được ánh mắt của mọi người, Minh Thiên Tàng bình tĩnh bên cạnh Niệm Tình, chỗ trống đó hiển nhiên là để lại cho hắn. Hắn đứng ở bên cạnh bàn, lúc này mới giương mắt nhìn về phía mọi người, nhàn nhạt nói: “Mọi người hay là trước ngồi vào vị trí đi.”