Diệp Thạc nghe nhân viên khác nói hôm nay Giang Ngự đến, đúng lúc nắm được sơ hở của Diệp Khuynh, nên hắn mới đến trước mặt Giang Ngự để than thở một chút, kết quả là Giang Ngự lại không để ý chút nào.
Bởi vì những thứ lộn xộn này mà mấy ngày nay tậm trạng của Diệp Khuynh không được tốt, khi Diệp Thạc quay lại, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ Diệp Khuynh đang nổi giận, ném một tập hồ sơ xuống bên chân hắn: “Hạng mục này tôi giao cho cậu, đây là những gì cậu làm cho tôi hả, nhìn xem đây là kế hoạch gì? Râu ông nọ cắm cằm bà kia, làm được thì làm, không làm được thì cút.”
Mọi người đều nói Diệp Khuynh đối với đồng nghiệp rất hoà nhã, đó là khi làm việc lâu năm cùng với cô, cũng không phạm phải sai lầm lớn, đương nhiên sẽ không nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Khuynh.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thạc nhìn thấy Diệp Khuynh như vậy, hắn bị cô làm cho khϊếp sợ nói: "Ầm ĩ lên làm gì ? Lần này làm không tốt, tôi thay đổi là được, nhìn chị giống như mụ đàn bà đanh đá vậy."
Diệp Thạc ỷ vào thân phận của hắn, cho rằng Diệp Khuynh không dám làm gì hắn vì mặt mũi của Diệp Vĩ Nam.
Nhưng hắn không biết rằng sự không nghiêm túc trong công việc đã chạm vào ranh giới cuối cùng của Diệp Khuynh.
Thấy bộ dạng vô trách nhiệm của Diệp Thạc như vậy, Diệp Khuynh trực tiếp cầm một tập tài liệu khác bên cạnh ném về phía Diệp Thạc: "Cậu nghiêm túc một chút cho tôi, nếu hôm nay trước khi tan làm mà tôi không xem được bản kế hoạch hợp tác mới thì cậu không cần phải ở lại đây làm gì."
Cú ném vừa rồi của Diệp Khuynh mạnh đến mức Diệp Thạc không kịp tránh, trên khuôn mặt đẹp trai của hắn bị xước để lại vết máu.
Hắn đưa tay chạm vào chỗ bị thương trên mặt, chỉ vào Diệp Khuynh: “Diệp Khuynh, chị đợi đó, tôi lớn như vậy ba mẹ còn chưa từng đánh tôi, chị lại dám đối với tôi như thế.”
Diệp Khuynh lạnh lùng liếc hắn một cái: “Đừng nói nhảm với tôi, hạng mục này làm không tốt thì mẹ cậu có tới cũng vô ích.”
Hai mẹ con Diệp Thạc thực sự coi Diệp Khuynh là kẻ dễ bắt nạt, hổ không gầm, họ lại coi cô là mèo hen.
Bị đối xử như vậy, Diệp Thạc lập tức nổi tính khí công tử, xoay người rời đi, cũng không mang theo tài liệu, Diệp Khuynh đoán rằng hắn muốn đi tố cáo mình.
"Tiểu Phỉ, vào đây." Diệp Khuynh sắp xếp lại tài liệu, đưa cho Tiểu Phỉ.
“Cô hãy hoàn thành hạng mục này, chiều ngày mai giao lại cho tôi.” Kỳ thật hạng mục này cũng không gấp như cô vừa nói, nhưng Diệp Khuynh không muốn để Diệp Thạc tùy ý như vậy.
Tiểu Phỉ mới ở bên ngoài nên cũng nghe thấy mọi chuyện, có chút lo lắng hỏi: "Chị Diệp, dáng vẻ vừa rồi của chị thật sự không có chuyện gì chứ?"
Diệp Khuynh thản nhiên cười: “Công việc phía trên do tôi phụ trách, tôi có lý của tôi, không ai dám nói gì đâu.”
Vừa dứt lời, điện thoại nội bộ của Diệp Khuynh bỗng vang lên, giọng nói tức giận của Diệp Vĩ Nam truyền ra: "Lập tức đến văn phòng của ta!"
Diệp Khuynh nhìn Tiểu Phỉ với ánh mắt bất đắc dĩ, sau đó mang cơ thể nặng nề đi đến văn phòng của Diệp Vĩ Nam.
Mang thai càng ngày càng lớn, Diệp Khuynh cảm thấy nhiều khi cô đi lại rất chậm, hơn nữa gần đây cô còn thường xuyên buồn ngủ.
Vừa vào phòng làm việc, một tập tài liệu bay về phía cô, cô bước sang một bên tránh khỏi: "Đây là có ý gì, trả thù?"
Đây là lần đầu tiên văn phòng náo nhiệt như vậy, Diệp Vĩ Nam, Diệp Thạc và Vương Quyên đều có mặt.
Nhìn bàn tay còn chưa đặt xuống của Vương Quyên, cô cũng biết rõ người vừa ném tập tài liệu là bà ta.
Diệp Vĩ Nam còn chưa kịp mở miệng, Vương Quyên đã lên tiếng trước: "Diệp Khuynh, tại sao cô lại đối xử với Tiểu Thạc của tôi như vậy, cô nhìn một chút đi, khuôn mặt này là do cô gây ra đấy."
Nhìn thấy ngực Vương Quyên run lên vì tức giận, Diệp Khuynh chỉ liếc nhìn bà ta nói: “Tôi đã nói rồi, ở bộ phận của tôi, phải theo quy định của tôi, bà có thể hỏi những nhân viên khác trong bộ phận xem họ có từng trải qua chuyện này chưa. Trước đây họ phạm sai lầm như vậy, có phải tôi cũng có dáng vẻ như vậy hay không.”
Cô thật sự không đối xử khác biệt với Diệp Thạc, chỉ là những người đó hiện tại không phạm sai lầm, cho nên họ không biết thôi.
Vương Quyên thấy bản thân không nói lại Diệp Khuynh, nên bước đến bên cạnh Diệp Vĩ Nam khóc lóc nói: "Vĩ Nam, anh nhìn Khuynh Khuynh đi, con bé nói chuyện như vậy. Tiểu Thạc không có kinh nghiệm nên mới đến đây thực tập. Làm sao có thể làm tốt hết mọi việc được?"
Lời này nghe rất hợp tình hợp lý, liền dỗ được Diệp Vĩ Nam tin tưởng, Diệp Khuynh vốn không tin chút nào, hừ một tiếng: “Được rồi, trước khi tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, tôi đã học các chuyên ngành liên quan, là môn học cho người mới của Tiểu Thạc, nên sẽ không có dáng vẻ như thế này đâu.”
Nói xong, Diệp Khuynh đem bản kế hoạch lúc trước của Diệp Thạc giao cho Diệp Vĩ Nam: "Ba tự xem đi, xem có phải tôi thật sự oan uổng con trai ngoan của ba?"
Diệp Vĩ Nam vừa nhận lấy tài liệu, Diệp Khuynh liền nói: "Đến lúc tôi tan làm rồi, nếu có việc gì thì ngày mai nói sau."
Kể từ khi mang thai, Diệp Khuynh chưa bao giờ làm việc quá giờ hay quá sức chỉ để có một sức khoẻ tốt.
Trong công ty, tất cả mọi người đều biết tính tình của Diệp Khuynh, Diệp Vĩ Nam cũng rất quan tâm đến đứa bé trong bụng Diệp Khuynh, vội vàng xua tay: “Được rồi, con về trước đi.”
Diệp Vĩ Nam đồng ý, nhưng Vương Quyên thì không, bà ta lớn tiếng hỏi Diệp Vĩ Nam: "Sao anh lại để nó đi? Chuyện của Tiểu Thạc vẫn chưa được giải quyết xong đâu."
“Đủ rồi, đợi tôi xem xong rồi nói sau. Hơn nữa, nếu bà thật sự đắc tội với nó, nhà họ Giang có thể bỏ qua cho bà không?"
Vương Quyên nghe đến Giang gia liền im lặng, từ đầu đến cuối Diệp Thạc không nói một lời.
Diệp Khuynh sờ bụng, khoé miệng còn mang theo nụ cười đi lên lầu, vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy có người đứng trước cửa nhà mình: "Cô Hứa, cô đang làm gì vậy?"
Hứa Ngải Thanh đem theo đồ bổ với đồ ăn vặt đưa cho Diệp Khuynh: "Em đến thăm chị Diệp, em nghe từ A Ngự biết được chị Diệp sống ở đây nên em đến gặp chị cùng em bé."
Diệp Khuynh không nhận đồ của Hứa Ngải Thanh đưa tới, đứng yên đó, "Cô Hứa, cô tốt nhất nên mang về đi. Tôi kén ăn, không thích ăn mấy thứ này."
Nhìn thấy Diệp Khuynh mở cửa chuẩn bị đi vào, Hứa Ngải Thanh vội vàng chen chân vào cửa, "A!"
Nghe thấy âm thanh, Diệp Khuynh quay lại, thấy Hứa Ngải Thanh đang nhìn cô với đôi mắt ngấn lệ, chân vẫn còn đặt ở cửa, "Cô không sao chứ?"
Dù Diệp Khuynh có suy nghĩ về Hứa Ngải Thanh đến đâu, cô cũng không khỏi lo lắng khi nhìn thấy cô ta bị thương.
Hứa Ngải Thanh thấy bước đầu tiên đã thành công, cười nói: "Không sao đâu, nhưng khi đi lại có hơi đau. Chị Diệp, em có thể vào nhà chị nghỉ ngơi một lát được không?"
Diệp Khuynh cau mày muốn từ chối, nhưng nhìn chân cô ta, cô chỉ có thể gật đầu, "Vào đi."
Hứa Ngải Thanh cầm lấy những thứ bị Diệp Khuynh từ chối rồi bước vào nhà.
Diệp Khuynh đưa cho Hứa Ngải Thanh một chai nước và nói: "Cô Hứa, cô nói một chút xem cô tới đây có mục đích gì, không cần phải vòng vo đâu."
"A!" Hứa Ngải Thanh cố ý giả vờ không hiểu, tiếp tục nói: "Chị Diệp, lời của chị có ý gì?"
"Hừ!" Diệp Khinh liếc cô ta một cái, "Quan hệ của hai chúng ta không tốt đến mức lo lắng cho nhau, cô nên nói thẳng đi."