Chương 28: Tạ Vân Thâm có vấn đề

Đột nhiên bị Giang Ngự ôm lấy như vậy, Diệp Khuynh có chút không thích ứng, kêu lên một tiếng, ngay sau đó cô liền muốn đẩy hắn ra, “Anh buông tôi ra.”

Bây giờ Diệp Khuynh cũng đã mang thai hơn ba tháng, tuy cân nặng chưa có nhiều thay đổi, nhưng suy cho cùng đây cũng là cân nặng của hai người.

“Đàng hoàng một chút.” Giang Ngự liếc mắt nhìn Diệp Khuynh, sau đó hỏi tiếp: “Sao mang thai lâu như vậy rồi, mà người vẫn gầy thế này?”

Giang Ngự rất ít khi ôm Diệp Khuynh, tuy chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy, phụ nữ có thai ba tháng trông thế nào cũng không thể gầy như vậy.

Diệp Khuynh nghe thấy lời hắn nói thì lẩm bẩm: “Trước kia tôi nặng bao nhiêu anh còn không để ý.”

Đúng là vậy, từ trước đến nay Giang Ngự cũng không quan tâm đến bản thân hắn, lại càng không biết cô ăn uống như thế nào cũng cực kỳ khó mập lên.

Tuy rằng giọng nói rất nhỏ, nhưng Giang Ngự vẫn có thể nghe thấy, tay của hắn ôm chặt lấy eo Diệp Khuynh, dán sát bên tai của cô hỏi: “Cô vừa mới oán trách tôi không quan tâm cô sao?”

Hôm nay Giang Ngự khác thường như vậy, lời nói của hắn khiến Diệp Khuynh cảm thấy toàn thân nổi da gà, nhân lúc Giang Ngự thả lỏng, cô vội vàng từ trong ngực hắn thoát ra.

“Được rồi, anh mau nói rõ mục đích tới đây đi.” Diệp Khuynh không tin Giang Ngự tới đây chỉ để nói về việc cô gầy hay không gầy.

Giang Ngự lấy điện thoại di động của mình, lấy hai tấm ảnh kia ra, đưa tới, “Nhìn một chút, người trên này, cô có quen biết hay không?”

Diệp Khuynh mang theo nghi ngờ nhận lấy điện thoại của Giang Ngự, sau khi nhìn hình, sắc mặt sửng sốt, “Làm thế nào anh có tấm ảnh này?”

“Làm thế nào không quan trọng, cô có phải nên giải thích một chút không?” Giang Ngự rút điện thoại ra, vừa dùng tay chơi đùa với chiếc điện thoại vừa nhìn Diệp Khuynh bên cạnh.

Chuyện lần này, thực sự là hiểu lầm, Diệp Khuynh ngồi xuống một bên, “Ngày hôm qua anh ta tới tìm tôi, tấm hình kia là bởi vì lúc tôi muốn rời đi, cà phê đổ lên người tôi, anh ta muốn lau cho tôi nhưng bị tôi tránh đi.”

Trước đó, Diệp Khuynh cảm thấy Tạ Vân Thâm đến tìm mình có vấn đề, bây giờ nhìn thấy tấm hình thì cô càng cảm thấy chuyện này kỳ lạ.

Cô ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “Nếu đã nhắc đến chuyện này, vậy tôi cũng muốn nói cho anh biết chuyện này rất kỳ lạ.”

Giang Ngự híp mắt nhìn Diệp Khuynh một chút, “À, vậy cô nói một chút xem chỗ nào kỳ lạ?”

Cũng trong lúc đó, Tạ Vân Thâm ngồi trong quán cà phê, ngồi trước mặt hắn ta là một người đàn ông đeo khẩu trang che kín mặt, “Tôi đã gửi xong tấm ảnh mà anh nói, tiếp theo tôi phải làm gì?”

Sau khi cùng Diệp Khuynh chia tay, Tạ Vân Thâm vẫn luôn muốn quay lại, nhưng còn chưa đợi anh ta nói ra thì Diệp Khuynh đã kết hôn.

Người đàn ông đeo khẩu trang gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn, “Đừng gấp, phải làm thật chậm rãi, nếu bây giờ anh bị Giang Ngự tra ra được, thì dù có muốn tiếp tục chờ đợi ở chỗ này cũng là vấn đề lớn.”

Tạ Vân Thâm hiểu rõ lời người đàn ông nói, gia đình hắn rõ ràng không bằng Giang Ngự, ở ngoài sáng chắc chắn đấu không lại.

Người đàn ông đeo khẩu trang gật đầu, “Tạm thời cứ dựa theo lời tôi nói mà làm, gửi hoa, theo đuổi một chút, bày tỏ suy nghĩ của anh, phần còn lại tôi sẽ lo.”

Giải quyết xong mọi chuyện, Tạ Vân Thâm thấy người đàn ông trước mặt vẫn luôn đeo khẩu trang che kín mặt, liền tò mò hỏi: “Rốt cuộc anh là ai, tại sao lại muốn giúp tôi?”

Vừa mới hỏi xong, Tạ Vân Thâm chỉ thấy người đàn ông nhìn anh bằng một ánh mắt lạnh lẽo, “Điều gì nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì không cần hỏi nhiều, nếu không, đối với anh cũng không có lợi đâu.”

“Được được được, tôi hiểu rồi!” Hiện tại đối với Tạ Vân Thâm mà nói, chỉ cần có thể thành công giành lại Diệp Khuynh là quan trọng nhất.

Người đàn ông nhìn đồng hồ một cái, đứng lên nói: “Những gì cần nói tôi đã nói xong, lần sau khi nào cần gặp mặt tôi sẽ liên lạc với anh.”

Tạ Vân Thâm gật đầu một cái, sau khi người đàn ông rời đi, liền từ trong túi áo trên người lấy ra một chiếc bút thu âm.

“Xin lỗi, vì bản thân, tôi chỉ có thể làm như vậy.” Tạ Vân Thâm lẩm bẩm một mình.

Trong văn phòng, Giang Ngự kiên nhẫn lắng nghe lời Diệp Khuynh nói, sau đó nở nụ cười khinh thường, “Cô đây là đang kể chuyện cười à, ai lại muốn nhắm vào cô chứ?”

Diệp Khuynh im lặng, cô biết những chuyện này không nên nói với Giang Ngự, nhún nhún vai, “Không có gì, anh không tin cũng được.”

Cô đối với Giang Ngự đã sớm không còn ôm hy vọng gì.

“Anh muốn tôi giải thích tôi cũng đã nói xong, nếu không còn chuyện gì, vậy tôi đi trước.” Diệp Khuynh nói xong liền muốn đứng dậy rời đi.

“Ôi, chờ một chút, Khuynh Khuynh, con có phải đã quên mình còn lời muốn nói với A Ngự không?” Trong phút chốc Diệp Khuynh mở cửa, Diệp Vĩ Nam từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, liên tục nháy mắt với cô.

Ban đầu Diệp Khuynh không hiểu ông ta có ý gì, lúc sau nghĩ đến những lời đã nói mấy ngày trước, nhìn Giang Ngự đang đợi cô nói chuyện, mở miệng trả lời: “Ba, người đã ở đây rồi, hay là tự mình hỏi đi, tôi còn có việc phải đi trước.”

Ở trước mặt Giang Ngự, Diệp Khuynh không cho Diệp Vĩ Nam chút mặt mũi nào, trực tiếp rời đi.

“Cái này….”

Giang Ngự khôi phục lại biểu tình như trước, lạnh lùng nhìn Diệp Vĩ Nam, “Nếu đã không phải Diệp Khuynh mở lời, vậy thì không cần bàn nữa.”

Thực ra bản thân Giang Ngự cũng cảm thấy chuyến này tới có chút thừa thãi, giống như hắn nổi giận đùng đùng tới đây chỉ để nghe một lời giải thích, đúng hơn là mặc kệ Diệp Khuynh nói thế nào, hắn đều sẽ tin tưởng.

“Giang tổng, chờ một chút!” Giang Ngự quay đầu trông thấy một người đàn ông đang chạy về phía hắn.

Giang Ngự dừng bước lại, quan sát từ trên xuống dưới một lần, “Anh là ai?”

Thời điểm đối mặt với người lạ, Giang Ngự luôn tạo cho người khác cảm giác người lạ chớ gần.

Diệp Thạc đứng trước mặt Giang Ngự cười toe toét, “Anh rể, em là Diệp Thạc, em trai chị Diệp Khuynh.”

Bởi vì Diệp Khuynh và Giang Ngự chỉ nhận giấy đăng ký kết hôn, cũng chưa chính thức tổ chức hôn lễ nên Giang Ngự chỉ biết cha của Diệp Khuynh và mẹ kế, hắn thật sự không biết người em trai này.

“À, có chuyện gì sao?” Nói chuyện ngắn gọn là thói quen của Giang Ngự.

Diệp Thạc bày ra bộ dáng thần bí, sau đó tới gần Giang Ngự, “Anh rể, em nói với anh này, anh phải cẩn thận với chị của em.”

Nghe được lời này, lòng hiếu kỳ của Giang Ngự được khơi lên, hắn hỏi: “Vì sao?”

“Trên bàn làm việc của chị, mỗi ngày đều có người gửi hoa hồng, hơn nữa còn là một bó to, mỗi lần nhận được chị đều vô cùng vui vẻ.” Ngược lại cũng không có ai thật sự biết rõ, Diệp Thạc cũng không sợ bị ai vạch trần.

Chuyện này Giang Ngự cũng thật sự không biết, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Thạc, rõ ràng là muốn ly gián quan hệ của hắn cùng Diệp Khuynh, “Được, tôi đã biết.”

Thấy Giang Ngự không có phản ứng gì, biểu tình trên mặt cũng y như cũ, Diệp Thạc có chút ngây người, “Anh không tức giận sao?”

“Sao tôi lại phải tức giận?” Nói xong câu đó, Giang Ngự mặc kệ Diệp Thạc có phản ứng gì, nhanh chân rời khỏi đó.

Diệp Thạc đứng trong đại sảnh công ty, nhìn theo bóng lưng của Giang Ngự, nhổ ra: “Thực sự là một người đàn ông kỳ quái, có người tặng hoa cho vợ mình lại không có phản ứng.”

Mà hắn ta không biết rằng, trong khoảnh khắc Giang Ngự xoay người đi, trong ánh mắt đó thoáng hiện lên sự nguy hiểm.