Tạ Vân Thâm thấy Diệp Khuynh xu hướng tức giận, vội vàng giải thích: “Là anh nghe nói gần đây em đã dọn ra ngoài, anh nghĩ rằng em hẳn là gặp chuyện gì đó không vui.”
Diệp Khuynh nghe xong lời này của hắn liền nheo mắt lại, “Anh từ đâu biết được chuyện tôi dọn ra ngoài?”
Chuyện cô tự mình dọn ra khỏi nhà có rất ít người biết, cô cũng không nói cho ai, nếu Diệp Vĩ Nam không gọi đến cho cô, chắc chắn bây giờ ông ấy cũng không biết được.
Nhắc đến vấn đề này, ánh mắt của Tạ Vân Thâm lóe lên, trốn tránh cái nhìn của cô. Hắn nói sang chuyện khác, “Là một người bạn nói cho anh biết, nhưng mà chuyện này không quan trọng.”
Tạ Vân Thâm càng như vậy, Diệp Khuynh càng cảm thấy hắn ta có vấn đề, cô bình tĩnh mở miệng, “Mặc kệ chuyện này là thật hay giả, thì cũng không liên quan gì đến anh. Mối quan hệ giữa chúng ta đã là quá khứ, hiện tai anh không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi.”
Nói xong, Diệp Khuynh đứng dậy, chuẩn bị rời đi lại không để ý đến người phục vụ đang đi đến, một ly cà phê vừa vặn đổ hết lên áo sơ mi của cô.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Nhân viên phục vụ hốt hoảng, vội vàng nói xin lỗi với cô.
Tạ Vân Thâm thấy thế, ngay lập tức cầm tờ giấy ăn trên bàn, đi đến bên cạnh Diệp Khuynh, giúp cô lau vệt nước, quan tâm hỏi, “Không bị bỏng chứ?”
Đối với hành động thân mật này của Tạ Vân Thâm, Diệp Khuynh không hiểu sao cảm thấy chán ghét. Cô không nhịn được kéo tay hắn ra, nói, “Không có việc gì, tôi đi trước.”
Cũng may trong phòng làm việc của cô có quần áo dự phòng, nếu không thì cô cũng không biết phải làm sao với bộ dáng khó coi này của mình nữa.
Trên đường trở về, cô luôn nghĩ về nguyên nhân tại sao Tạ Vân Thâm biết được chuyện của mình, hắn và cô đã không liên lạc một khoảng thời gian rồi, chẳng lẽ... có người đứng đằng sau điều khiển tất thảy?
Diệp Khuynh vốn cho rằng bản thân nói như vậy, Tạ Vân Thấm sẽ biết ý mà không gặp lại cô nữa. Nhưng không nghĩ tới, ngày hôm sau, một bó hoa hồng đã nằm trên bàn làm việc của cô, “Tiểu Phỉ, cái này là của ai tặng?”
Tiểu Phỉ mang theo ý cười nói, “Chị Diệp, chắc chắn là người theo đuổi chị rồi, một bó hoa to như vậy, thật hâm mộ chị quá đi.”
Dù ở thời đại nào thì việc tặng hoa, đặc biệt là hoa hồng, luôn là một món quà tốt để làm rung động trái tim của các cô gái.
Diệp Khuynh thì khác, điều này lại vô dụng đối với cô, nếu được Giang Ngự tặng, cô đương nhiên sẽ rất vui mừng, nhưng hiển nhiên hắn sẽ không bao giờ làm chuyện này rồi.
“Em thích thì tặng cho em đó!” Diệp Khuynh trực tiếp đặt bó hoa vào tay của Tiểu Phỉ.
Mặc dù chủ nhân của bó hoa này không phải là mình, nhưng Tiểu Phỉ vẫn rất vui vẻ, cô hỏi, “Chị Diệp, chị thật sự không muốn nhận bó hoa xinh đẹp này sao?”
Diệp Khuynh cười lắc đầu, “Thật sự, em lấy nó đi, sẵn tiện gọi giúp chị người của bộ phận an ninh.”
Tiểu Phỉ vui vẻ đáp ứng rồi hí hứng bước đi.
Một lúc sau, người phụ trách gác cổng đi tới, khi nhìn thấy Diệp Khuynh và biết được thân phận của cô, hắn nhanh chóng nói, “Quản lý Diệp, cô tìm tôi có chuyện gì không?”
“Cũng không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, tôi chỉ muốn hỏi buổi sáng hôm nay là ai đã mang bó hoa hồng đến?” Diệp Khuynh gõ gõ mặt bàn, vẻ mặt bình thường nhưng lại đem lại cho người khác cảm giác áp bách.
Người phụ trách suy nghĩ một chút liền nhớ ra, hắn nói, “Là tôi mang lên. Có người chuyển phát nhanh mang nó đến, bảo tôi giao cho cô.”
Bởi vì toàn bộ công ty đều biết chuyện cô cùng Giang Ngự kết hôn, vậy nên họ không ngạc nhiên khi có hoa hồng được gửi đến, hầu hết mọi người đều cho rằng đó là của Giang Ngự.
“Được rồi, nếu lần sau có chuyện như vậy nữa, làm phiền anh báo cho tôi, tôi sẽ trực tiếp đi xuống.” Cô phải tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại truyền xa, lời này vẫn rất có đạo lý.
Trong lúc Giang Ngự đang làm việc, có hai tin nhắn được gửi đến từ số lạ, trong đó là hai bức ảnh cực kì rõ nét.
“Giang tổng, cái này...” Tề Thần ở ngay bên cạnh, chưa kịp tránh đi, vậy nên đã thấy được nội dung tin nhắn.
Sau đó, Giang Ngự đột nhiên đen mặt, hắn tức giận đứng dậy: “Đợi tôi về xử lý sau!”
Giang Ngự đến tập đoàn Diệp thị, vốn là muốn trực tiếp đến gặp Diệp Khuynh, không nghĩ tới nửa đường lại gặp Diệp Vĩ Nam, “Giang Ngự, sao hôm nay con lại tới đây?”
Nhìn thấy nụ cười giả tạo của Diệp Vĩ Nam, Giang Ngự cau mày, “Tôi đến tìm Diệp Khuynh.”
Đáy mắt của Diệp Vĩ Nam xẹt qua tia tính toán, nghĩ đến việc Diệp Khuynh chuyển nhà đi, ông ta vội vàng nói, “Vậy thì đến văn phòng của ba trước đi, lát nữa, ba sẽ gọi cho Diệp Khuynh, nói chuyện như vậy sẽ dễ dàng hơn.”
Diệp Vĩ Nam mặc dù ở trong cái giới thương nghiệp này lâu hơn Giang Ngự, nhưng so về năng lực cùng thủ đoạn thì ông ta quả thật không bằng.
Nghe lời Diệp Vĩ Nam nói, Giang Ngự nhìn ông ta khá lâu, hắn cũng rất tò mò không biết ông ta lại muốn làm cái gì, gật gật đầu, “Vậy được, làm phiền Diệp tổng rồi.”
Cách xưng hô như vậy làm cho Diệp Vĩ Nam mất mặt trước mặt cấp dưới của mình, ông ta chỉ có thể lúng túng mời Giang Ngự vào phòng làm việc.
Trong lòng Diệp Vĩ Nam có tâm tư, ông ta cũng không trực tiếp gọi Diệp Khuynh tới, mà là thận trọng mở miệng, “Giang Ngự, giữa con và con bé có chuyện gì xảy ra sao?”
Giang Ngự nhíu mày, “Tại sao lại hỏi như vậy?”
Nếu Giang Ngự trực tiếp thừa nhận thì còn tốt, đường này hắn lại hỏi ngược lại như vậy, điều đó làm cho Diệp Vĩ Nam bối rối, ông ta ngập ngừng nói, “Khuynh Khuynh tự mình dọn ra ngoài, ba muốn hỏi có phải con bé làm chuyện gì sai rồi không?”
Đã đến lúc này, Diệp Vĩ Nam vẫn không quên đem mọi tội lỗi đổ lên đầu Diệp Khuynh trước tiên, như vậy có thể thuận tiện lấy lòng Giang Ngự.
Giang Ngự nhìn Diệp Vĩ Nam, đột nhiên cảm thấy ông ta là một người rất có đầu óc, vậy mà tại sao Diệp Khuynh lại không như vậy, lúc nào cũng thẳng tưng thế kia cơ chứ?
Giang Ngự không rõ ý cười cười, “Bây giờ Diệp Khuynh không ở đây, tôi nghĩ vẫn nên gọi cô ấy tới rồi nói sau.”
Hắn không có nhiều thời gian để ngồi đây nghe Diệp Vĩ Nam nói nhăng nói cuội. Nhìn thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của Giang Ngự, Diệp Vĩ Nam nuốt những gì muốn nói vào bụng, nhấc máy gọi điện cho Diệp Khuynh.
“Ba đã gọi cho con bé rồi, có chuyện gì thì hai đứa hãy ngồi tại đây giải quyết cho thật tốt nhé.” Lúc nói câu này, Diệp Vĩ Nam còn cố ý thể hiện một chút dáng vẻ trưởng bối của mình.
Không đến mấy phút sau, cửa văn phòng đã bị mở ra, “Diệp tổng, ngài tìm tôi...”
Cô còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy Giang Ngự ngồi trong văn phòng nhìn cô, “Tại sao anh lại ở đây?”
“Anh tới đây gặp em, vừa vặn nhìn thấy bố vợ, liền cùng ông ấy trò chuyện một chút.” Giang Ngự nhàn nhã lên tiếng, hơn nữa hai từ “bố vợ” từ trong miệng hắn nói ra lại phá lệ trôi chảy.
Diệp Khuynh không biết Giang Ngự đã đến đây lâu chưa, cô có chút lo lắng, sợ Giang Ngự sẽ nói với Diệp Vĩ Nam những chuyện gần đây.
“Tới đây, nhanh ngồi xuống đi, ba còn có chuyện khác cần làm, hai đứa cứ nói chuyện cho tốt đi.” Diệp Vĩ Nam vẫn rất thức thời, chủ động đem văn phòng của mình nhường cho hai người.
Dù sao đây cũng là văn phòng làm việc của Tổng giám đốc, mặc dù không bằng của Giang Ngự nhưng tính bảo mật vẫn rất tốt.
“Sao hôm nay anh lại tới đây?” Diệp Khuynh trong lòng rất nhớ Giang Ngự nhưng mặt ngoài vẫn tỏ ra không quan tâm.
Giang Ngự đi đến trước mặt Diệp Khuynh, trực tiếp đem người ôm vào trong lòng, “Nhớ em, cho nên mới tới.”