Hứa Ngải Thanh sửng sốt một lúc liền trả lời: “Tất nhiên là như vậy rồi, sao anh có thể nghĩ em như thế.”
Người đàn ông nhìn vào mắt cô một lúc lâu, gật đầu: “Được, anh tin tưởng em, em biết nếu lừa dối tôi hậu quả sẽ ra sao rồi chứ.”
Hứa Ngải Thanh nhìn thấy ánh mắt của hắn ta, vội vàng gật đầu: “Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ không, thời gian không còn sớm nữa, nếu bị Giang Ngự phát hiện những việc trước kia chúng ta làm đều trở nên vô ích.”
Người đàn ông miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, hôn lên đôi môi của Hứa Ngải Thanh: “Trở về đi.”
Lúc Hứa Thanh Ngải trở về, cứ tưởng trong nhà không có ai, không ngờ đến bị dì Lý đi ra ngoài nhìn thấy.
Dì Lý nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của Hứa Ngải Thanh, lầm bầm nói: “Người phụ nữ này muốn đi đâu vậy?”
Diệp Khuynh vừa chuyển đến chỗ ở mới, có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị, hơn nữa còn phải chuẩn bị thực phẩm, tự mình xuống bếp.
“Tiểu Khuynh?” Diệp Khuynh vừa ra khỏi cửa liền nghe thấy phía sau có người gọi mình.
Cô xoay đầu nhìn lại, thấy Lạc Văn Thư mang bộ đồ ngủ ở nhà đứng phía sau lưng cô: “Anh Văn Thư, sao lại ở chỗ này?”
Lạc Văn Thư chỉ vào tòa chung cư bên cạnh, nói: “Lúc làm việc anh thường sẽ sống ở đây, còn em?”
Diệp Khuynh nở nụ cười: “Em thuê một căn hộ ở đây, bây giờ đang sống một mình.”
Nghe thấy Diệp Khuynh sống một mình, trong mắt Lạc Văn Thư hiện lên vẻ ngạc nhiên, bất quá rất nhanh đã che giấu đi, sau đó hỏi: “Sao em lại ra ngoài ở, có phải cái tên tiểu tử Giang Ngự kia đối với em không tốt không?”
“Không phải!” Diệp Khuynh vội vàng xua xua cánh tay, nói: “Là em muốn chuyển ra ngoài sống để có thể yên tĩnh một chút.”
Ánh mắt Lạc Văn Thư khi nhắc đến Giang Ngự rất đáng sợ, Diệp Khuynh sợ rằng nếu cô thừa nhận, Văn Thư chắc chắn sẽ trực tiếp đến tìm Giang Ngự tính sổ.
Vẻ mặt Lạc Văn Thư rõ ràng là không tin lời cô, nói: “Thật sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, không nói chuyện này nữa, Văn Thư anh muốn đi đâu?” Diệp Khuynh trả lời xong liền chuyển sang chủ đề khác.
Mà Lạc Văn Thư đối với Diệp Khuynh vẫn luôn bất lực: “Anh định đi tới siêu thị phía trước mua vài món đồ.”
“Vậy thì tốt quá, em cũng đang định đi, cho em đi nhờ một đoạn đường nhé.” Đối với Lạc Văn Thư, Diệp Khuynh chưa bao giờ khách khí.
Mà hai người một trước một sau lên xe, bị một người thần bí núp phía sau chụp lại toàn bộ.
Cơn say đi qua, đầu Giang Ngự đau như búa bổ, suốt buổi họp ban sáng đầu óc cứ mơ mơ màng màng.
“Ngự, cậu xem tôi đem đến cho cậu thứ gì.” Mạch Thành không gõ cửa, liền trực tiếp đi vào văn phòng của Giang Ngự.
Giang Ngự cau mày nhìn cánh cửa văn phòng vẫn đang rung chuyển của mình mà nói: “Tốt nhất là nên có điều gì đó quan trọng để nói, nếu không tôi để cho cậu làm người gác cổng.”
Mạch Thành nhìn thấy ánh mắt của Giang Ngự, cố tình giả vờ sợ hãi, run rẩy, tiếp đó đưa cho hắn ta chiếc chìa khóa cùng với một tờ giấy.
“Đây là địa chỉ nhà của Diệp Khuynh, còn có chìa khóa nhà, tôi tìm được chủ nhà, dùng biết bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt mới lấy được chìa khóa cho cậu, vì thế nhớ phải giữ gìn cẩn thận.”
Giang Ngự cầm lấy chiếc chìa khóa, nhìn vào địa chỉ ghi trên tờ giấy: “Cảm ơn.”
Kỳ thực dựa vào năng lực của Giang Ngự, muốn tra được chỗ ở của Diệp Khuynh cũng không phải là chuyện gì khó, chỉ có điều tốc độ không nhanh bằng Mạch Thành.
Mạch Thành thấy thế, gật gật đầu, trước khi đi dặn dò: “Tôi còn điều tra được một chuyện khác, Lạc Văn Thư cũng ở chỗ này.”
Nghe được cái tên này, bàn tay đang nắm chìa khóa của Giang Ngự bỗng chốc siết chặt, rất lâu sau hắn mới nói: “Tôi biết rồi, ngày khác mời cậu ăn cơm.”
Tuy rằng lấy được chìa khóa, nhưng Giang Ngự cũng không trực tiếp đi tới chỗ Diệp Khuynh, sau khi tan làm hắn ngồi trong xe nhìn chung cư bên cạnh một hồi lâu.
“Được rồi anh Văn Thư, em đến rồi, anh về đi.” Diệp Khuynh từ trong tay Lạc Văn Thư nhận những đồ đã mua được.
Lạc Văn Thư vốn muốn đưa Diệp Khuynh lên lầu, nhưng Diệp Khuynh một mực từ chối, không thể làm điều gì khác hơn ngoài việc dặn dò cô: “Vậy em cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì phải gọi điện thoại cho anh.”
Diệp Khuynh cười cười: “Được, em cũng không còn nhỏ, anh không cần phải quá lo lắng cho em.”
Siêu thị cách chung cư không xa, mỗi lần Diệp Khuynh cũng không cần phải mua quá nhiều đồ.
Bởi vì đang mang thai, Diệp Khuynh ôm đồ đạc bước đi rất chậm rãi, sau khi Lạc Văn Thư rời đi, Giang Ngự giữ một khoảng cách nhất định, đi theo phía sau lưng cô.
Diệp Khuynh vốn có tính cảnh giác rất cao, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau trong lòng liền sợ hãi, vội vàng bước nhanh vào thang máy.
“Chờ đã.” Một bàn tay đưa ra, chặn cửa thang máy đang đóng lại.
Diệp Khuynh không chú ý đến dáng vẻ của người trước mắt, tưởng là kẻ xấu liền cầm đồ vật trong tay giơ lên đập xuống: “Ngươi đừng có tới đây.”
Giang Ngự đột nhiên bị đánh có chút đau, chộp lấy chiếc túi từ trong tay Diệp Khuynh, giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Ngay cả chồng của mình cũng muốn đánh.”
Nghe thấy là giọng nói của Giang Ngự, Diệp Khuynh mới trấn tĩnh lại, sau đó hỏi: “Anh làm sao tìm được nơi này?”
Hỏi xong, Diệp Khuynh cảm thấy câu hỏi này của mình thật ngu ngốc, nếu Giang Ngự muốn tìm một người nào đó, có thể không tìm thấy sao?
Giang Ngự không trả lời, đứng trong tháng máy, hỏi: “Lầu mấy?”
“Lầu 10!” Diệp Khuynh khó chịu nói.
Cô không muốn gặp Giang Ngự, nhưng hắn đã tìm đến tận cửa, cô cũng không có cách nào để cự tuyệt, càng không thể để hai người mãi đứng ở trong thang máy.
Kỳ thật Giang Ngự biết ở lầu nào, nhưng hắn không muốn lộ liễu quá nhiều trước mặt Diệp Khuynh nên mới hỏi như vậy.
Diệp Khuynh thật sự là không nghĩ tới, cô cho rằng bản thân sẽ trãi qua khoảng thời gian yên tĩnh, vốn đã vượt qua được một ngày, lại một lần nữa bị quấy nhiễu.
“Anh đến đây làm gì?” Diệp Khuynh ngồi một bên, giữ khoảng cách nhất định với Giang Ngự.
Vốn dĩ Giang Ngự không muốn đề cập tới chuyện nhìn thấy cô và Lạc Văn Thư ở dưới tầng, lại nhìn thấy bộ dạng Diệp Khuynh giữ khoảng cách như vậy, chế nhạo nói: “Sao thế, với tôi thì giữ khoảng cách, với người đàn ông khác thì lại có thể thân mật như vậy?”
Diệp Khuynh trợn mắt trước câu hỏi khó hiểu của Giang Ngự: “Anh đang nói cái gì vậy?”
“Tôi nói cái gì cô còn không biết?” Ánh mắt Giang Ngự đầy nguy hiểm, nhìn chằm chằm Diệp Khuynh.
Diệp Khuynh cũng lười ứng phó, chỉ vào cửa ra vào nói: “Nếu như anh tới đây để cùng tôi nói những điều quái gở này thì cửa ở nơi đó, mời đi ra ngoài.”
Nghe vậy, Giang Ngự trực tiếp đứng lên, một bước hai bước đi đến trước mặt Diệp Khuynh, cúi người nhìn cô: “Thế nào, bị tôi nói trúng cho nên muốn đuổi tôi đi?”
Nghĩ tới cô mới vừa cùng Lạc Văn Thư cười cười nói nói, hai người còn ở chung một tiểu khu, Giang Ngự đã cảm thấy trên đầu mình giống như có chút màu sắc.
Diệp Khuynh thở dài: “Giang Ngự, anh đến rốt cuộc muốn làm cái gì, Hứa tiểu thư thân thể khỏe mạnh rồi sao, không cần anh đến chăm sóc sao?”
Cô muốn lợi dụng Hứa Ngải Thanh để chuyển hướng sự chú ý của Giang Ngự, nhưng người đàn ông này hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, nói: “Cô ấy ở biệt thự có người hầu chăm sóc, tôi vì cái gì mà phải ở đó?”
Nghe xong lời này, Diệp Khuynh trong lòng nói: “Tôi thấy anh chính là muốn bên cạnh chăm sóc một tấc cũng không rời.”
Nhưng không thể nói điều này trước mặt Giang Ngự được, mà là nói: “Anh nghĩ như thế này, chỉ sợ là Hứa tiểu thư không nghĩ như thế.”