Chương 19: Giả vờ

Cô đã sớm quen với giọng điệu của Giang Ngự khi cùng mình nói chuyện, sau khi Diệp Khuynh nghe xong cũng không cảm thấy gì.

Nhìn căn phòng không lớn lắm, Diệp Khuynh cười cười, nói với đứa bé trong bụng, “Bảo bảo, sau này chúng ta cùng sống ở đây, sẽ không còn ồn ào nữa.”

Sống ở Giang gia cũng không thể nói là không tốt, nhưng mỗi lần nhìn thấy Hứa Ngải Thanh ở nhà một mực dính lấy, cô đều không khống chế được tâm tình của mình.

Sau khi Giang Ngự cúp điện thoại, trong phòng khách chỉ còn lại một mình hắn, đột nhiên hắn nhìn thấy trên bàn có tờ lịch.

Phía trên đều là chữ viết chằng chịt của Diệp Khuynh, viết về mỗi ngày nên ăn cái gì, còn có số liệu tình hình cùng với ngày khám thai.

Quan sát một chút, Giang Ngự liền sững sờ nhưng lại đúng lúc Hứa Ngải Thanh gõ cửa, “A Ngự, em có thể vào không?”

Giang Ngự quay đầu lại liền thấy Hứa Ngải Thanh đứng ở cửa đỡ eo, hắn vội vàng bước đến, “Sao em lại đứng dậy rồi, mau ngồi xuống.”

Hứa Ngải Thanh để Giang Ngự đỡ mình ngồi xuống, thấy lịch treo tường trước mặt Giang Ngự, ánh mắt liền lóe lên một cái, hỏi, “A Ngự, anh đã gọi điện thoại với chị Diệp sao, khi nào thì chị ấy trở về?”

Giang Ngự nhìn Hứa Ngải Thanh một chút, hắn đang suy nghĩ có khi nào dáng vẻ của Hứa Ngải Thanh ngày thường khác với những gì hắn thường thấy hay không, bây giờ nhìn kỹ nhưng không nhìn ra điều gì bất thường.

“Không có, cô ta nói mình dọn ra ngoài ở.” Giọng nói của Giang Ngự rất bình thường, hoàn toàn không tức giận như trước.

Hứa Ngải Thanh che miệng, vẻ mặt đầy nôn nóng, “A Ngự, chuyện này sao có thể được, chị Diệp còn có đứa bé trong bụng, chị ấy ở bên ngoài một mình sẽ không thể yên tâm được.”

Nhưng mà Giang Ngự lại không muốn để cho người khác biết phiền muộn trong lòng hắn, bây giờ bị Hứa Ngải Thanh vướng víu như vậy, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn nói, “Không sao, không cần phải để ý đến cô ta.”

Mặc dù Giang Ngự nói như vậy, Hứa Ngải Thanh vẫn không chịu buông tha chuyện này, còn trực tiếp sốt ruột đến khóc lên, “Có phải là bởi vì em nói em sẽ về nhà ở không.”

Giang Ngự giờ phút này trong lòng thật sự cảm thấy phiền phức, âm thanh có chút lớn nói, “Anh đã nói là chuyện này không liên quan gì đến em, em ở nơi này nghỉ ngơi thật tốt.”

Nói xong, Giang Ngự cũng không để ý Hứa Ngải Thanh vẫn còn ngây người ở phòng khách liền rời khỏi biệt thự.

Bên trong quán bar ở thành phố, Giang Ngự ngồi cạnh một người đàn ông cũng mặc áo sơ mi, trên tay cầm một chai rượu.

“Ngự, có chuyện gì sao, đêm khuya thế này cậu lại gọi tôi, tôi còn tưởng rằng đã có chuyện gì xảy ra.” Người đàn ông vừa nói chuyện vừa nhấc cánh tay đánh vào vai Giang Ngự.

Giang Ngự nhìn Mạch Thành một cái liền nói, “Sao lại nói nhảm nhiều như vậy, uống mau lên.”

Mạc Thành bất đắc dĩ bĩu môi một cái, sau khi uống một hớp rượu lại nói, “Mặc dù cậu không có tình cảm gì đối với vợ của cậu, nhưng mà đi ra ngoài uống rượu như vậy cô ấy cũng không quản sao?”

Làm bạn tốt của Giang Ngự, Mạch Thành biết chuyện của Diệp Khuynh, nhưng người luôn luôn không hỏi nhiều như Mạc Thành cũng không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì.

Giang Ngự hừ lạnh một tiếng, “Đã tự mình dọn ra ngoài ở, làm sao còn quan tâm đến tôi?”

Mạch Thành sửng sốt một chút, buông chai rượu xuống, “Chuyện là như thế nào?”

“Không biết.” Giang Ngự thật sự cũng không biết nguyên nhân Diệp Khuynh dọn ra ngoài là gì.

Từ khi gần tối biết được chuyện này, hắn luôn khó hiểu và bực bội, rõ ràng không nhìn thấy Diệp Khuynh thì hắn nên vui mừng, nhưng hắn lại không cảm thấy như vậy.

“Vậy cậu nói cho tôi nghe, trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, tôi sẽ phân tích cho cậu.” Mạch Thành không thể làm gì khác, nhưng nếu phân tích tình cảm thì lại dễ dàng xong xuôi.

Giang Ngự nhìn Mạch Thành, thấy trong lòng hắn có vẻ đã có dự tính liền đem chuyện tình cảm gần đây nói đại khái.

Sau đó, Mạch Thành liền không ngừng lắc đầu, “Trời ơi, tôi nói cậu ngu ngốc về mặt tình cảm, nhưng thật sự đúng là vậy.”

Trước ánh mắt nghi hoặc của Giang Ngự, Mạch Thành cố ý giả bộ thành dáng vẻ rất nặng nề và nói, “Tôi hỏi cậu một câu, cậu rốt cuộc coi Hứa Ngải Thanh là cái gì?”

Thật ra lúc đầu hắn cũng rất kinh ngạc khi Giang Ngự nói với hắn muốn cùng Diệp Khuynh kết hôn chứ không phải là Hứa Ngải Thanh, về sau Hứa Ngải Thanh ra nước ngoài.

Đột nhiên bị hỏi đến vấn đề này, Giang Ngự cũng không biết nên trả lời thế nào, “Tôi không biết.”

Lần này đến phiên Mạch Thành trợn tròn mắt, hắn vỗ vai Giang Ngự một cái, “Tôi cũng không giúp được cậu việc này, cậu tự giải quyết ổn thỏa đi.”

Ban đầu Giang Ngự còn trông cậy vào Mạch Thành có thể giúp được mình, kết quả cũng chỉ là một lời nói vô ích, nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục uống rượu.

Mạch Thành nhìn một chút rồi nói, “Đừng có nói tôi không muốn giúp, tôi có thể giúp cậu tìm ra vị trí của cô vợ nhỏ kia, cậu có muốn hay không?”

“Cậu nói xem?” Giang Ngự lạnh lùng nhìn một cái, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Mạch Thành nhìn người đàn ông khó chịu như vậy, lẩm bẩm nói, “Đúng là tổ tông khó hầu hạ.”

Khi Giang Ngự về đến nhà, tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi, dì Lý thấy vậy liền vội vàng đi tới, “Cậu chủ, sao lại uống nhiều như vậy, để tôi đi nấu canh giải rượu cho cậu.”

Dì Lý là người giúp việc, hôm nay không thấy Diệp Khuynh trở về, trong lòng luôn lo lắng nhưng không biết nên mở miệng hỏi như thế nào.

Giang Ngự vẫn còn tỉnh táo, ngăn dì Lý lại, “Không cần, tôi không sao.”

Trước đây Giang Ngự cũng nhiều lần uống như vậy, thế nhưng mỗi lần đều được Diệp Khuynh ở một bên chăm sóc.

Hắn theo thói quen đi vào phòng ngủ, nhưng khi thấy người nằm trên giường là Hứa Ngải Thanh thì mới phản ứng được, “Anh đi nhầm phòng.”

Hứa Ngải Thanh nhìn Giang Ngự bước đi không vững, vội vàng xuống giường, “A Ngự, sao anh lại uống nhiều như vậy, anh mau ngồi xuống cho em!”

Nhưng lần này cho dù Hứa Ngải Thanh ở một bên nói thế nào đi nữa, Giang Ngự vẫn không chịu ở lại, kiên quyết muốn đi ra phòng khách.

“Để em đỡ anh đi.” Trên mặt Hứa Ngải Thanh hiện ra vẻ không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn phải đỡ Giang Ngự đi ra.

Phòng khách lạnh lẽo, cũng không có ánh đèn, Giang Ngự đột nhiên nghĩ đến Diệp Khuynh đã không còn ở nơi này, hắn quay người lại, “Ngải Thanh, muộn rồi, em đi về ngủ trước đi.”

Hứa Ngải Thanh lo lắng nhìn một chút, cuối cùng vẫn là chậm rãi bước ra ngoài, “Vậy em về trước, có vấn đề gì hãy gọi em.”

Ra khỏi phòng khách, sắc mặt Hứa Ngải Thanh đột nhiên thay đổi, thừa dịp người trong nhà đều đang nghỉ ngơi liền nhanh chóng một mình rời khỏi biệt thự, tốc độ nhanh đến mức hoàn toàn không giống như eo đang bị đau.

Trong quán bar, Hứa Ngải Thanh nhìn xung quanh để chắc chắn là không có người theo dõi, trực tiếp đi vào mở miệng nói, “Đã muộn như vậy còn gọi tôi tới làm gì, lỡ bị người khác phát hiện thì phải làm sao?”

Vừa dứt lời, một bóng người liền ôm lấy Hứa Ngải Thanh, đầu đặt trên vai của cô, “Nhớ em, nếu như anh không đến tìm em, em cũng sẽ không chủ động liên lạc cho anh.”

“Không phải tôi đã nói với anh là bây giờ tôi muốn có được sự tin tưởng của Giang Ngự, đến lúc lấy được tiền của hắn, chúng ta liền có thể ở bên nhau.”

Người đàn ông buông Hứa Ngải Thanh ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cô, chậm rãi nói, “Đến cuối cùng đây thật sự là điều em muốn, hay chỉ dùng để đuổi anh đi?”