Nhìn thời gian, Giang Ngự nhớ ra hôm nay là ngày Hứa Ngải Thanh phải đi kiểm tra lại, hắn xoa mi tâm rồi gửi đi một tin nhắn.
Có chuyện của Hứa Ngải Thanh, Giang Ngự cũng quên mất chuyện mình định liên lạc với Diệp Khuynh, hắn đứng dậy đi về phía phòng họp.
Trong bệnh viện, Giang Ngự đỡ Hứa Ngải Thanh: “Có đi được không? Nếu không được để anh tìm xe lăn cho em.”
Hứa Ngải Thanh lắc đầu: “Không phải bác sĩ đã dặn em phải hoạt động nhiều sao, với lại ngồi xe lăn em cảm thấy không thoải mái.”
Có được cơ hội để cho Giang Ngự phải đỡ mình, còn lâu Hứa Ngải Thanh mới chịu ngồi xe lăn.
Khoa chấn thương nằm ở tầng ba của bệnh viện, mà ở bên kia lối đi là khoa phụ sản.
“Này, A Ngự, anh nhìn xem người kia có phải chị Diệp hay không?” Hứa Ngải Thanh chỉ vào một bóng người rồi hỏi.
Ngoài cửa phòng khoa phụ sản, trong tay Diệp Khuynh cầm tờ giấy xét nghiệm đứng một bên, cô nhìn mọi người ở đây đều có chồng đi theo, chỉ có cô lẻ loi một mình ở đây.
“Số 23, Diệp Khuynh!” Trong lúc cô đang ngây người, bỗng nghe được tiếng y tá kêu tên mình.
Cô gạt tâm trạng không vui sang một bên, tự an ủi trong lòng: "Không sao, không phải trước đây cũng chỉ có một mình mình sao!"
Mỗi lần khám thai, lần nào bác sĩ cũng hỏi Diệp Khuynh sao lại tới một mình, cuối cùng cô chỉ biết kiếm cho Giang Ngự một cái cớ.
Bác sĩ vừa làm kiểm tra, vừa nói: “Việc này không được, chuẩn bị làm ba nhưng sao lại không thể tới, chờ đến khi thai lớn hơn nữa một mình cô đi đứng cũng không thuận tiện.”
Nghe vậy, Diệp Khuynh nở nụ cười có chút phiền muộn: “Không có gì, anh ấy quá bận rộn, khi nào có thời gian anh ấy sẽ đi cùng tôi.”
Cô nói với bác sĩ như vậy nhưng cũng không khác gì cô đang tự gạt chính mình, gạt mình là Giang Ngự thật sự không có thời gian.
Bác sĩ cũng chỉ là thuận miệng hỏi, cụ thể gia đình bệnh nhân như thế nào cũng không quan tâm quá nhiều.
“Đứa bé rất khỏe mạnh, các chỉ số đều bình thường, chỉ là cô hơi gầy, như thế này sẽ không có lợi cho việc sinh bé đâu.” Bác sĩ nhìn cơ thể của Diệp Khuynh mà cau mày.
Thật ra phụ nữ mang thai không nhất thiết phải mập mạp, nhưng Diệp Khuynh quá gầy, về ăn uống thì cô vẫn ăn thậm chí ăn không ít, nhưng vẫn không tăng cân.
Nghe được đứa bé khỏe mạnh, sau khi từ phòng khám đi ra Diệp Khuynh đã không còn buồn bã, cô vừa đi được mấy bước đã gặp hai người đứng trước mặt: “Thật trùng hợp.”
Giang Ngự nhìn thấy tờ đơn xét nghiệm trong tay Diệp Khuynh, hắn hỏi: “Đứa bé như thế nào?”
“Rất khỏe mạnh.” Diệp Khuynh hơi cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy đôi tay hai người đang đặt lên eo của nhau.
Hứa Ngải Thanh cũng là phụ nữ, cô ta nhìn ra Diệp Khuynh đang không được tự nhiên thì nói: “Chị Diệp, hôm nay em tái khám, bởi vì eo chưa hồi phục nên A Ngự mới đỡ em, chị đừng suy nghĩ nhiều.”
Lúc trước Giang Ngự không nghĩ đến chuyện này, bây giờ nghe xong lời của Hứa Ngải Thanh hắn nói với cô ta: “Không sao, cô ấy sẽ không ngại.”
Nhìn hai người diễn trò ân ái, Diệp Khuynh cảm thấy đau lòng không thôi.
Chân trước nói với bác sĩ chồng bề bộn công việc còn không có thời gian cùng mình đi khám thai, chân sau đã gặp được chồng mình cùng bạn gái cũ ở bệnh viện, có lẽ đây là điều trùng hợp nhất trên đời cô.
Cô không muốn tiếp tục nhìn cảnh hai người anh anh em em còn mình thì giống như người ngoài nhìn họ ân ái, nói: “Việc của tôi đã xong, tôi về trước.”
Sau đó không đợi đám người Giang Ngự trả lời, cô lập tức nhanh chóng rời đi.
Giang Ngự nhìn bóng lưng của Diệp Khuynh, mang thai đã hơn ba tháng nhưng thân thể vẫn gầy như vậy, nếu xuất hiện một trận gió lớn hẳn là có thể thổi bay cô.
Hứa Ngải Thanh nhìn theo bóng lưng Diệp Khuynh, cô ta cười đắc ý: “A Ngự, nếu như em biết hôm nay chị Diệp đi khám thai vậy thì em đã để anh đi cùng chị ấy rồi.”
“Không sao, chúng ta về nhà thôi!”
Nếu như hôm nay không gặp Diệp Khuynh ở bệnh viện, thì thật sự Giang Ngự cũng không biết cô có một buổi khám thai.
Trên đường về nhà, Diệp Khuynh tìm thấy số điện thoại của một nhà môi giới bất động sản mà cô đã liên hệ trước đó: "Xin chào, trước kia tôi đã từng liên hệ với anh, hôm nay tôi muốn thuê một căn nhà.”
Lúc trước cô thấy Hứa Ngải Thanh chỉ thỉnh thoảng tới nhà, nhưng trong tình huống hiện tại cô e là Giang Ngự sẽ để Hứa Ngải Thanh ở lại lâu dài.
Một lát sau, người trong điện thoại trả lời: “Cô Diệp đúng không? Đúng lúc trong tay tôi vừa có một căn nhà, cô sắp xếp thời gian đến xem thử một chút.”
Diệp Khuynh nhìn đồng hồ, trả lời: “Vậy bây giờ tôi qua, anh gửi địa chỉ cho tôi.”
Từ khi học đại học Diệp Khuynh đã bắt đầu để dành tiền, đã qua nhiều năm như thế cô cũng xem như là không thiếu tiền, thay vì ở trong nhà lúc nào cũng không vui vậy thì không bằng cô tự mình dọn ra ngoài ở.
Chuyện phòng ốc chỉ cần có tiền là có thể giải quyết, sau khi Diệp Khuynh xem xong cô trực tiếp chuyển đồ vào ở.
Khi hai người Giang Ngự và Hứa Ngải Thanh về đến nhà, không nhìn thấy Diệp Khuynh liền hỏi dì Lý: “Thiếu phu nhân đâu?”
Dì Lý ngừng việc làm trong tay, trả lời: “Thiếu phu nhân đã ra ngoài từ sáng sớm đến bây giờ vẫn chưa về.”
Giang Ngự nhíu mày, rõ ràng Diệp Khuynh đã rời khỏi bệnh viện sớm hơn hai người bọn hắn vậy mà bây giờ chưa trở về?
Lúc này Hứa Ngải Thanh bày ra bộ dáng giả vờ lo lắng, kéo lấy tay áo Giang Ngự: “Anh gọi thử cho chị Diệp đi, lỡ chị ấy xảy ra chuyện gì thì sao?”
Giang Ngự do dự một chút, nói: “Anh đưa em lên lầu trước.”
Hứa Ngải Thanh hơi gật đầu, trước khi vào phòng không quên căn dặn Giang Ngự: “A Ngự, anh nhất định phải gọi điện thoại cho chị Diệp đó!”
“Anh biết rồi.” Giang Ngự lo xong xuôi cho Hứa Ngải Thanh rồi một mình trở về phòng, bên trong vẫn còn lưu lại chút ít mùi hương của Diệp Khuynh.
Cầm điện thoại lên, hắn tìm nửa ngày mới tìm ra được dãy số của Diệp Khuynh rồi nhấn gọi.
“Alo?” Trong điện thoại truyền đến âm thanh của Diệp Khuynh làm tim Giang Ngự khẽ run lên.
Giang Ngự hắng giọng một cái rồi hỏi: “Mấy giờ rồi? Cô còn biết về nhà không?”
Trong căn hộ, Diệp Khuynh nghe tiếng của Giang Ngự bên trong điện thoại làm cô có chút vui vẻ, ít nhất là qua cuộc gọi này Giang Ngự biết cô chưa về nhà, có lẽ hắn đang quan tâm cô.
Cô sửa lại một chút: “Tôi thuê nhà ở bên ngoài và chuyển đến đó ở rồi."
Tin tức này làm cho Giang Ngự nhất thời không biết trả lời như thế nào, qua một hồi lâu, hắn mới nói với Diệp Khuynh: "Thuê nhà? Là tôi đối xử với cô khắt khe hay sao? Cô nên nhớ, cô là phụ nữ đã kết hôn lại tự mình dọn ra ngoài ở?"
Rõ ràng Giang Ngự muốn hỏi nguyên nhân cô dọn ra ngoài, nhưng trong lòng tức giận thế là lời nói đi ra lại thành lời làm người ta tổn thương.
“Không phải, chẳng qua tôi cảm thấy nơi này cách bệnh viện khám thai khá gần, cho nên ở đây có thể thuận tiện hơn một chút.”
Cô biết lý do này không thuyết phục, nhưng cô cũng không có cách nào để nói ra nguyên nhân cô dọn ra ngoài là vì Hứa Ngải Thanh.
Tính cách Diệp Khuynh hơn một năm nay ít nhiều gì Giang Ngự cũng hiểu một chút, nếu cô quyết định làm chuyện gì thì không có người nào có thể thay đổi được.
Hơn nữa, Diệp Khuynh không nói với hắn một tiếng mà đã dọn ra ngoài, hắn cảm thấy mình không được tôn trọng, vì vậy lớn tiếng: “Cô muốn đi ra ngoài thì đi đi, có bản lĩnh thì đừng trở về!”