Vương Quyên biết rằng bởi vì cái chết của mẹ Diệp Khuynh, trong lòng mới cảm thấy mắc nợ cô, nếu không phải vì mình thường xuyên thổi gió bên tai, Diệp Khuynh cũng sẽ không bị đưa đến giường của Giang Ngự.
“Vậy thì đến lúc đó anh hãy cùng Khuyên Khuyên nói chuyện một chút.” Nói xong, Vương Quyên đắc ý nhếch môi.
Chỉ cần Diệp Thạc đến công ty làm việc, những kế hoạch còn lại của bà ta sẽ dễ dàng thực hiện.
Trong cửa hàng bán đồ trẻ em ở trung tâm thương mại, Diệp Khuynh đẩy một chiếc xe, bên trong đều là đồ dùng dành cho trẻ sơ sinh mới chào đời.
“Chị Diệp, chị thấy bộ quần áo này có đẹp không?” Hứa Ngải Thanh cầm trong tay quần áo của một bé trai, nhìn Diệp Khuynh với khuôn mặt đầy vui vẻ.
Quần áo đúng là đẹp, nhưng bởi vì người chọn là Hứa Ngải Thanh nên Diệp Khuynh tùy ý gật đầu một cái, “Bây giờ chúng ta còn chưa biết giới tính của đứa bé, chọn quần áo có vẻ hơi sớm.”
“Nhưng nó thật sự rất đẹp, A Ngự nhất định sẽ thích.” Hứa Ngải Thanh nhìn quần áo trong tay, cố ý nói như vậy.
Bộ dáng Diệp Khuynh sao cũng được, “Chúng ta mua khá nhiều rồi, trở về thôi.”
Nếu không phải không muốn ở trong nhà quá nhiều, cô cũng sẽ không cùng Hứa Ngải Thanh đi dạo ở trung tâm thương mại lâu như vậy.
Nghe Diệp Khuynh nói, biểu cảm trên mặt Hứa Ngải Thanh chợt lóe lên một tia thất vọng, sau đó cô ta nhìn sang kệ bên cạnh mỉm cười đắc ý, “Được, vậy chúng ta đi tính tiền trước.”
Diệp Khuynh không nghi ngờ cô ta, đẩy xe chứa đồ đi, ánh mắt hoàn toàn không nhìn thấy kệ hàng đã bị di chuyển qua một bên, “A!”
Diệp Khuynh mắt thấy mình sắp ngã xuống, muốn bám một vật gì đó bên cạnh nhưng lại trống không, cô hoảng hốt kêu, “Cứu với!”
Hứa Ngải Thanh nắm đúng thời cơ kéo Diệp Khuynh, kết quả eo của cô ta vừa vặn kẹt ở trên kệ hàng, “Chị Diệp, chị không sao chứ?”
Diệp Khuynh mở mắt ra, cơn đau không tới như dự đoán, Diệp Khuynh thấy Hứa Ngải Thanh đang bị mình đè ở dưới người, cô lắp bắp nói, “Tôi, tôi không sao.”
Sau đó nhân viên bán hàng của trung tâm thương mại gọi xe cứu thương tới, Diệp Khuynh được Hứa Ngải Thanh bảo vệ, hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, nhưng ngược lại eo của Hứa Ngải Thanh bị thương và được xe cấp cứu chở tới bệnh viện.
Diệp Khuynh không nghĩ tới Hứa Ngải Thanh sẽ cứu mình, ngược lại trong khoảnh khắc ngã xuống, cô còn tưởng rằng Hứa Ngải Thanh cố ý.
“Ngải Thanh thế nào rồi?” Giang Ngự vội vã đi tới, sắc mặt lạnh như băng nhìn Diệp Khuynh đang coi giữ ở một bên.
Diệp Khuynh nhìn trong mắt Giang Ngự đều là lo lắng, trong lòng đau xót nói, “Bác sĩ còn chưa ra.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Giang Ngự đứng ở một bên nhìn Diệp Khuynh.
Đem chuyện hồi nãy đã xảy ra ở cửa hàng nói hết cho Giang Ngự, cô cũng đã nghĩ tới sau khi biết chuyện Giang Ngự sẽ vì Hứa Ngải Thanh mà đòi lại công bằng, nhưng bất ngờ là Giang Ngự lại không hề có một chút hành động nào.
Ngay đúng lúc này, mẹ Giang cũng đã chạy tới, bà chạy đến bên cạnh Diệp Khuynh hỏi, “Con thế nào rồi, đứa bé có sao không?
Đột nhiên được người Giang gia quan tâm, cô sửng sốt một chút rồi lắc đầu, “Con không sao, là Hứa Ngải Thanh đã cứu con.”
Bà Giang sau đó mới nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Giang Ngự, lại nhìn về phía Diệp Khuynh, “Được rồi, chuyện ở đây con không cần phải để ý đến, đi về trước đi.”
Bà Giang là vì lo lắng cho đứa bé trong bụng của Diệp Khuynh, đứa bé không sao, bà Giang cũng không còn gì bận tâm nữa.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Diệp Khuynh trở về Giang gia mà đến tập đoàn Diệp thị.
Làm một người giám đốc, Diệp Khuynh thật sự cảm thấy mình có lỗi với đồng nghiệp trong công ty.
Mới vừa đến văn phòng làm việc của mình, một cấp dưới đã chạy tới trước mặt, “Chị Diệp, có người ở trong văn phòng của chị, lúc chị đi vào nhớ cẩn thận một chút.”
Diệp Khuynh nhíu mày lại, “Ai vào phòng mà chưa có sự cho phép của tôi?
Nhân viên kia lắc đầu một cái, “Chị Diệp, thân phận của hắn tôi cũng không dám chọc, hay là chị tự mình vào xem một chút.”
Mối quan hệ của Diệp Khuynh với các nhân viên của mình rất tốt, cô cũng không có ý định làm khó người khác, gật đầu một cái rồi đi vào phòng làm việc.
“Chị gái thân yêu, chúng ta lại gặp mặt.” Mới vừa bước vào, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đứng ở trong phòng làm việc, nở nụ cười nhìn cô
“Diệp Thạc, sao cậu lại ở đây?” Diệp Khuynh đi tới vị trí của mình, vừa nhìn văn kiện trên bàn vừa nói chuyện với Diệp Thạc.
Cô không hề thích người em trai cùng cha khác mẹ này, chưa nói đến trước đây hắn cùng mẹ hắn hủy hoại gia đình của cô, mà tính cách này của hắn cũng thật sự rất khó ưa.
Diệp Thạc cầm đồ trưng bày trong phòng làm việc của Diệp Khuynh lên, chơi đùa trên tay hắn, “Ba nói để tôi tới công ty làm việc, bảo tôi còn chưa quen nên làm việc dưới tay chị.”
Dáng vẻ của Diệp Thạc luôn cười đùa cợt nhả, một chút đứng đắn cũng không có, Diệp Khuynh lập tức phát run vỗ bàn, “Cái này không phải là chuyện đùa, tôi không thể giúp cậu.”
Diệp Khuynh thật sự không biết Diệp Vĩ Nam nghĩ thế nào mà lại để cho Diệp Thạc tới nơi mình làm việc.
Diệp Thạc ngăn Diệp Khuynh muốn đi ra ngoài, lợi dụng lúc này đặt tay lên vai cô, “Chị của tôi, chị đừng sốt ruột, tôi cảm thấy chủ ý này cũng không tồi, vừa vặn chị em chúng ta còn có thể sống chung thật tốt.”
Đều là người trưởng thành, Diệp Khuynh nhìn đến ánh mắt của Diệp Thạc liền biết hắn đang có suy nghĩ gì, cô hất tay hắn ra, “Diệp Thạc, cậu cách xa tôi một chút!”
Ý nghĩ của Diệp Thạc khiến cho Diệp Khuynh phát run, bọn họ dù gì đi nữa cũng là chị em cùng cha khác mẹ.
“Tổng giám đốc Giang, anh...” bên ngoài truyền đến âm thanh của cấp dưới, sau đó cửa phòng làm việc bị đẩy ra, “Chị Diệp, thật xin lỗi, tôi không ngăn được Giang tổng.”
Diệp Thạc còn chưa kịp buông tay ra khỏi người của Diệp Khuynh, Giang Ngự vừa đúng lúc bước vào đã thấy một màn này, “Các người đang làm cái gì?”
Diệp Khuynh lập tức đứng sang một bên, cách xa Diệp Thạc, “Không có gì, ba tôi nói để cho tôi hướng dẫn em trai làm việc.”
Đối mặt với sự chất vấn của Giang Ngự, Diệp Khuynh luôn theo thói quen mà giải thích, cô thật sự lo lắng sau khi Giang Ngự nhìn thấy sẽ lại hiểu lầm.
Diệp Thạc thấy mục đích của mình đã đạt được, hắn ở trước mặt Diệp Khuynh ném cho Giang Ngự một cái nháy mắt rồi nói, “Chị, ngày mai tôi sẽ chính thức tới làm việc, hẹn gặp lại!”
Kỳ thực Diệp Thạc căn bản không biết Giang Ngự sẽ trở về công ty, vốn làm như vậy chỉ muốn trêu chọc Diệp Khuynh một chút, cảm thấy rất thú vị, không ngờ lại thu được kết quả ngoài mong đợi.
“Diệp Khuynh, cô thật đúng là lẳиɠ ɭơ, thế nào, là tôi chưa đủ thỏa mãn, nên cô cảm thấy hứng thú với em trai của mình?” Sắc mặt Giang Ngự nham hiểm, giữ chặt hai tay của Diệp Khuynh.
Diệp Khuynh cũng biết Giang Ngự nhất định sẽ hiểu lầm, “Tôi không có, anh hiểu lầm rồi.”
"Hiểu lầm?" Giang Ngự cười lạnh một tiếng, nhìn nơi vừa rồi bị Diệp Thạc chạm qua nói, “Chính mắt tôi nhìn thấy hắn đặt tay lên vai cô, còn liếc mắt đưa tình, cô nói tôi hiểu lầm?”