Dương Vũ Hàn tắm xong, đứng sấy tóc một lúc rồi khoác áo choàng tắm đi ra, đôi mắt hoa đào bị hơi nước hun mờ trở nên ướŧ áŧ gợϊ ȶìиᏂ, khuôn mặt phớt hồng, đôi môi mỏng cũng đỏ rực kiều diễm, cả người toát lên vẻ quyến rũ điên đảo chúng sinh. Lưu Hạo Thần rót thêm một cốc rượu đưa đến, Dương Vũ Hàn nhận lấy, chạm cốc với cậu rồi ngửa cổ uống, đường cong xinh đẹp lộ ra, trái táo nhỏ trượt lên trượt xuống, dưới lớp da trắng nõn ẩn hiện vài đường mạch máu mờ mờ. Lưu Hạo Thần không tự chủ được mà hôn lên cần cổ mê người ấy.
Hai người bỏ cốc rượu trên tay xuống. Lưu Hạo Thần chuyển từ gặm cắn cổ Dương Vũ Hàn, rời lên đôi môi đỏ thắm mê người, há miệng ngậm lấy. Dương Vũ Hàn cũng không e dè gì, nhiệt tình đáp trả. Anh ôm lấy gáy Hạo Thần kéo lại, khiến cho nụ hôn sâu hơn, trong phòng không ngừng vang lên âm thanh ướŧ áŧ. Đến khi cả hai tách rời còn kéo theo một sợi chỉ bạc, đôi mắt Dương Vũ Hàn nhiễm một tầng hơi nước, đôi môi sưng đỏ trơn bóng lại càng mê người.
- Kỹ thuật hôn của anh không tệ - Lưu Hạo Thần trưng ra nụ cười mê hoặc nhân tâm.
Dương Vũ Hàn tuy mặt hơi ửng đỏ, nhưng biểu cảm vẫn bình lặng như nước:
- Còn cần học hỏi nhiều.
Sau đó ôm lấy vai Lưu Hạo Thần đẩy ngã xuống giường, bản thân cũng khóa ngồi trên đùi cậu. Vạt áo choàng tắm của Dương Vũ Hàn sau nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi đã mở rộng, lộ ra xương quai xanh mảnh dẻ như cánh thiên nga, vòm ngực săn chắc hoàn mỹ, lấp ló hai quả anh đào hồng nhuận ngon lành, Dương Vũ Hàn hiện giờ như hồ ly tinh xinh đẹp tuyệt mỹ, câu hồn đoạt phách khiến nam nhân có chết cũng cam lòng. Anh vòng tay ôm lấy cổ cậu, đôi mắt hoa đào ẩm ướt mang ý cười:
- Có muốn cùng tôi chơi một trò chơi không?
Lưu Hạo Thần nhìn hồ ly tinh trước mặt, hoàn toàn bị mê hoặc, không cần suy xét đã gật đầu.
Bàn tay Dương Vũ Hàn vuốt ve từ cổ, xuống ngực, xoay vòng trên cơ bụng tám múi săn chắc của Hạo Thần, từ từ rút dây áo choàng tắm ra, sau đó rời đến đôi tay đang vòng qua eo mình của cậu, nắm lấy, vặn ngược ra sau. Đến khi Lưu Hạo Thần ý thức được có điều gì đó không đúng thì hai tay đã bị giữ chặt, với tư thế hiện tại, cậu cũng khó mà phản kháng. Dương Vũ Hàn cười đến là ngọt ngào, bằng động tác thuần thục đã trói chặt hai tay Lưu Hạo Thần ra phía sau.
- Cởi ra đi, tôi không thích chơi trò này. - Lưu Hạo Thần nghiến răng, giọng nói đã mang vẻ giận dữ.
- Nhưng tôi thích.
Dương Vũ Hàn tươi cười đẩy ngã Lưu Hạo Thần nằm ra giường, lật cậu úp sấp lại, bản thân mình cũng nằm đè lên. Lưu Hạo Thần mặt đỏ bừng, gấp gáp hỏi:
- Anh định làm gì?
Sau tai truyền đến tiếng cười trầm thấp, có phần mỉa mai.
- Tất nhiên là “làm” cậu.
Dương Vũ Hàn ngậm lấy vành tai đỏ bừng của Lưu Hạo Thần, khẽ mυ"ŧ. Lưu Hạo Thần hét ầm lên:
- Đm mày, thằng chó, buông tao ra, nếu không mày nhất định sẽ hối hận.
Dương Vũ Hàn cắn mạnh xuống cái gáy trắng nõn, khiến Lưu Hạo Thần la lên oai oái.
- Đừng ồn ào nữa - Dương Vũ Hàn liếʍ liếʍ lên vết cắn đã đỏ bừng - Ở đây cách âm rất tốt.
Nói rồi lột phăng áo choàng tắm ra, nhưng tay Lưu Hạo Thần đang bị trói, áo choàng liền treo lủng lẳng trên khuỷu tay cậu, ngược lại lại mang một phong vị bị chà đạp rất hấp dẫn. Dương Vũ Hàn mặc kệ Lưu Hạo Thần không ngừng chửi bới đe dọa, một đường hôn xuống tấm lưng trần nhẵn bóng, vừa hôn vừa cắn như nhấm nháp mỹ vị nhân gian, để lại hàng loạt dấu răng đỏ ửng, trên làn da trắng mịn như bảo ngọc quý giá lại càng nổi bật tiên diễm. Cảm nhận người dưới thân đang run rẩy, Dương Vũ Hàn rướn người, tiến bên tai cậu thổi khí:
- Đừng sợ, tôi sẽ thật nhẹ nhàng với cậu.
Nói rồi tiến tới ngăn tủ đầu giường lấy ra gel bôi trơn và bαo ©αo sυ.
Lưu Hạo Thần vừa nhìn thứ đồ trên tay Dương Vũ Hàn, mặt tức khắc trắng bệch:
- Mày...mày...mày....Mày mà dám làm thế với tao, tao thề ra được khỏi đây, tao sẽ
để cả thành thành phố A này ***** chết mày.
Dương Vũ Hàn thản nhiên nói:
- Vậy thì tôi càng không nên để cậu ra khỏi đây rồi.
Là một người từng trải, Lưu Hạo Thần biết rõ chuyện gì tiếp theo, lúc này thì cần gì liêm sỉ nữa, cậu vứt hết mặt mũi, hướng Dương Vũ Hàn cầu xin:
- Anh Hàn, dừng lại đi, em biết sai rồi.
- Sai như thế nào?
- Em không nên đánh bạn anh.
Tiếng xé mở vỏ bαo ©αo sυ.
- Em...em không nên bắt anh lấy thân báo đáp.
Thấy Dương Vũ Hàn không nói gì, cũng không động đậy, Lưu Hạo Thần thở ra một hơi, như chết đuối vớ được cọc, hèn mọn mà nịnh nọt:
- Ở thành phố A này em quen biết rất nhiều mỹ nhân, nam nữ đủ cả, nếu anh cần em sẽ giới thiệu cho anh, loại gì cũng có.
- Không vừa - Dương Vũ Hàn đột nhiên nói.
- A? Cái gì không vừa?
Lưu Hạo Thần chỉ mất 5 giây để nhận ra Dương Vũ Hàn nói chuyện gì, mặt liền hết đỏ lại xanh, hết xanh lại trắng, thay đổi như màu mắt của nữ chính trong tiểu thuyết mạng 3 xu vậy. Trời đất, kích thước của Dương Vũ Hàn khủng như nào mà không vừa với bao của khách sạn vậy? Lúc nãy cậu còn chưa có nhìn. Lưu Hạo Thần cười hơ hơ, thầm cảm tạ trời đất:
- Không vừa thì thôi. Chúng ta dừng lại ở đây đi.
- Cậu có bệnh à?
- Anh mới có bệnh. Cả nhà anh đều có bệnh.
Dương Vũ Hàn khẽ cười, nói:
- Tôi cũng không có bệnh. Vậy tiếp tục thôi.
Lưu Hạo Thần hít một ngụm khí lạnh. Mắt trợn tròn.
Vào rồi, thực sự vào rồi. Cậu thực sự đã bị một thằng đàn ông đè. Trong một khắc, cả thế giới của Lưu Hạo Thần như sụp đổ.