Chương 4: Tổng công cảm thấy thật ấm ức (H)

Lưu Hạo Thần cảm thấy nơi đó của mình như bị xé rách, đau đớn không thể diễn tả. Cậu là dân đua xe, chấn thương nào cũng đã từng gặp phải, đánh nhau bị thương cũng không ít, nhưng đau đớn do bị xâm phạm lại là một khía cạnh hoàn toàn khác. Kích thước của Dương Vũ Hàn quá lớn, không phải người bình thường có thể dễ dàng tiếp nhận, chưa kể với Lưu Hạo Thần là lần đầu tiên, nên dù cho trước đó anh có chuẩn bị rất kỹ, cậu vẫn đau đến nghiến răng nghiến lợi, hít thở không thông, nước mắt sinh lý lại bị ép trào ra.

Dương Vũ Hàn bên này cũng không thoải mái gì, tiểu đệ đệ của anh mới đi vào một chút, phía trong Lưu Hạo Thần đã mãnh liệt kháng cự, không ngừng co rút khiến chính anh cũng bị siết đến đau, không thể tiếp tục tiến công.

- Thả lỏng, tôi không vào được.

- Vậy thì đừng vào nữa. Đã ai nói kỹ thuật của anh nên vứt cho chó gặm chưa? - Lưu Hạo Thần vừa nức nở vừa không quên chọc giận người phía trên.

Dương Vũ Hàn không nói gì, ôm lấy lưng Lưu Hạo Thần, dịu dàng hôn lên từng tấc da thịt trên tấm lưng nhẵn mịn. Bàn tay lần xuống giữa hai đùi cậu, nắm lấy bộ vị nam tính vì đau đớn mà ủ rũ, cao thấp vuốt ve. Bàn tay Dương Vũ Hàn vừa to vừa ấm, ngón tay dài tinh tế như bạch ngọc, không một vết chai. Với kỹ thuật thượng thừa, tiểu Hạo Thần một lần nữa lại đứng lên. Nhân lúc cậu đang chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ từ phía trước, thì phía sau, Dương Vũ Hàn đẩy hông, một đường tiến vào.

Lưu Hạo Thần bị bất ngờ, phía sau liền thít chặt lại, nhưng không kịp. Cậu hoảng hốt cảm nhận được thứ kia đã hoàn toàn đi vào trong.

- A------ Đmm, đồ đâm lén, thằng chó *** dê chết tiệt!

Lưu Hạo Thần vừa chửi rủa vừa cố gắng chạy trốn. Nhưng đôi tay nhưng hai gọng kềm sắt của Dương Vũ Hàn vững vàng nắm chặt lấy eo cậu, không cho cậu tiến thêm nửa bước.

Đợi cho Hạo Thần làm quen với kích thước của mình, Dương Vũ Hàn liền động eo. Danh tiếng của Dương Vũ Hàn không phải tự dưng mà có, kỹ thuật thượng thừa của anh đã được rất nhiều bot kiểm chứng, bọn họ hoàn toàn bị anh biến thành bộ dáng sung sướиɠ đến run rẩy toàn thân. Lưu Hạo Thần bên dưới toát mồ hôi sợ hãi, vì một tên top chính hiệu như cậu, dưới kí©h thí©ɧ điêu luyện của kẻ bên trên, trong đau đớn lại dần thấy kɧoáı ©ảʍ, chiếc eo cường tráng vô thức hùa theo tiết tấu của anh.

- Thế nào? Kỹ thuật của tôi có phải ném cho chó gặm nữa không? - Dương Vũ Hàn hiển nhiên cũng là một kẻ rất để bụng.

- Hừm, vẫn kém tôi một bậc.

Lưu Hạo Thần mạnh miệng nói. Ai ngờ càng khiến Dương Vũ Hàn mạnh mẽ đâm chọc.

- Chậm....chậm một chút...a...a

Dương Vũ Hàn nắm chặt vòng eo săn chắc của Lưu Hạo Thần, điên cuồng di chuyển, trong lòng không khỏi dào dạt đắc ý vì nhặt được bảo bối. Lưu Hạo Thần có dung mạo mỹ miều, nhưng phía sau mới thực sự là cực phẩm.

- Cậu đúng là có tố chất làm 0. Làm 1 thật uổng.

Lưu Hạo Thần nghe thấy, giận điên người:

- Anh mới là 0, cả nhà anh là 0. A ~~~~~



Dương Vũ Hàn vừa chạm vào một điểm nào đó khiến Lưu Hạo Thần run rẩy, lời thoát ra khỏi miệng lại là tiếng rêи ɾỉ mê người.

Dương Vũ Hàn nắm được điểm G của Hạo Thần, cảm giác hưng phấn trào lên, mạnh mẽ nhắm thẳng nơi ấy mà đâm chọc. Kɧoáı ©ảʍ đánh thẳng vào đại não khiến Lưu Hạo Thần khàn giọng kêu lên. Cuối cùng, sau một hồi giày vò tưởng chừng vô tận, mọi việc cũng kết thúc. Dương Vũ Hàn nằm đè lên người Lưu Hạo Thần, ôm lấy cậu từ phía sau, yên lặng tận hưởng dư vị của cuộc mây mưa sung sướиɠ.

Một lúc sau, Dương Vũ Hàn ngồi dậy. Lưu Hạo Thần khều khều anh, nói bằng giọng khàn đặc:

- Xong chưa? Xong rồi thì cởi trói ra cho tôi.

Dương Vũ Hàn nghiêng đầu nhìn cậu. Lưu Hạo Thần mất kiên nhẫn.

- Làm thì cũng làm rồi. Còn định trói tôi đến bao giờ.

Dương Vũ Hàn cởi trói của Hạo Thần, dây đai áo dù mềm mại nhưng ma sát với làn da vẫn khiến cổ tay cậu in hằn một vệt đỏ chói mắt. Lưu Hạo Thần cố gắng nhẫn nhịn cái eo rã rời, chống người ngồi dậy, sắc mặt cực kì khó coi, định mở miệng chửi bậy, lại cảm thấy hơi thở nóng rực của Dương Vũ Hàn sát lại gần. Chớp mắt, đôi môi của cậu bị hai phiến môi mỏng của Dương Vũ Hàn ngậm lấy, nhẹ nhàng cắи ʍút̼.

Lưu Hạo Thần tung một cú đấm vào thẳng mặt người kia. Dương Vũ Hàn không ngờ cậu lại ra tay, không kịp tránh đi, cú đấm nặng nề rơi thẳng xuống má trái của anh, vang lên âm thanh khô khốc.

Cú đấm này, Lưu Hạo Thần không hề nương tay, mặt Dương Vũ Hàn bị đấm lệch sang một bên, máu từ khoang miệng bị đánh rách theo khóe môi trào ra. Dương Vũ Hàn dùng ngón tay cái lau đi khóe môi dính máu, sắc mặt âm trầm, đôi mắt đen láy ẩn ẩn sát khí.

- Đi chết đi!

Lưu Hạo Thần lại vung quyền đánh tới, nhưng lần này Dương Vũ Hàn cản được. Anh nắm chặt cổ tay cậu, áp cả hai ngã xuống giường. Anh mỉm cười, nhưng đôi mắt đen thẫm lại vô cùng lạnh lẽo, đôi môi nhuốm máu đỏ tươi mang vẻ đẹp vừa diễm lệ vừa chết chóc:

- Cậu còn nhiều sức quá nhỉ? Sao chúng ta không tiếp tục chuyện vui vẻ vừa rồi.

Vẻ kinh hoàng tràn ngập khuôn mặt đẹp trai của Lưu Hạo Thần, cậu cố sức giãy giụa, nhưng Dương Vũ Hàn không chỉ có chỗ đó lớn người thường mà sức lực cũng không khác gì quái vật. Vài động tác đơn giản đã khóa chặt hai tay cậu lên trên đầu, một lần nữa trói lại. Đôi môi tiếp tục hôn xuống. Lưu Hạo Thần ý định cắn đứt phiến môi kiều diễm của người kia, nhưng đoán được ý đồ đó, Dương Vũ Hàn bóp lấy khớp hàm của Hạo Thần, khiến cậu không thể khép được miệng. Chiếc lưỡi của anh liền nhanh chóng tham nhập vào sâu bên trong. Nụ hôn lần này của Dương Vũ Hàn khác hẳn lần đầu tiên, nụ hôn mang theo vị máu tươi tanh ngọt, bạo liệt mà chiếm đoạt, mang đậm khí thế chinh phạt. Lưỡi Dương Vũ Hàn như một con mãng xà đói khát không ngừng làm loạn trong khoang miệng ướŧ áŧ của Lưu Hạo Thần, bắt lấy lưỡi cậu chơi đùa, nghiền ép, cuốn lấy, lôi kéo. Lưu Hạo Thần cảm thấy đầu lưỡi dần trở nên đau đớn, tưởng như Dương Vũ Hàn đang muốn cắn đứt nó, một ngụm nuốt xuống.

Trong nụ hôn mãnh liệt, bạn nhỏ bên dưới của anh tiếp tục tấn công.

- A-----------

Lưu Hạo Thần sực tỉnh, bắt đầu cựa quậy:

- Dương Vũ Hàn, anh không phải là người.



Dương Vũ Hàn mỉm cười thản nhiên:

- Tôi sẽ cho đó là một lời khen.

- ĐM anh, mau rút ra.

Dương Vũ Hàn mặc kệ lời Hạo Thần. Sau đó liền động thân đưa đẩy. Tư thế này khiến hai người mặt đối mặt, Dương Vũ Hàn có thể nhìn rõ ràng biểu cảm của người bên dưới, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©. Ánh mắt Lưu Hạo Thần đã lấy lại tiêu cự, trừng trừng nhìn Dương Vũ Hàn:

- Đi chết đi!

Dương Vũ Hàn dựa theo trí nhớ, một đường đâm thẳng vào điểm G của Lưu Hạo Thần khiến cậu mở to mắt, tiếng rêи ɾỉ không kìm nén được lại thoát ra.

- Nếu có chết, thì cũng là chết trên người cậu

Dương Vũ Hàn tháo dây trói Lưu Hạo Thần ra, thì thầm vào tai cậu:

- Ôm lấy tôi.

Lưu Hạo Thần mờ mịt vươn tay ôm lấy cổ anh. Ai ngờ, Dương Vũ Hàn đột ngột bế thốc cậu lên, thay đổi tư thế, để cậu ngồi lên người anh. Lưu Hạo Thần hoảng hốt ôm chặt lấy Dương Vũ Hàn, đầu vùi vào hõm vai anh, cổ họng tuôn ra tiếng kêu trầm khàn. Dương Vũ Hàn một tay ôm lấy Hạo Thần giữ cho cậu khỏi ngã, một tay chăm sóc cho bạn nhỏ bên dưới, cười khẽ:

- Đã ra ba lần rồi mà vẫn còn cứng rắn như thế. Khí lực cũng không tồi.

Lưu Hạo Thần dù mệt muốn chết, nhưng cái miệng ngang ngược thì không bao giờ chịu yếu thế, lên giọng khıêυ khí©h:

- Đủ sức ép khô anh.

Dương Vũ Hàn nhướn mày:

- Để xem.

Đến lúc Lưu Hạo Thần nhận ra sai lầm của mình thì đã quá muộn. Dương Vũ Hàn ôm lấy cậu lăn lộn cả một đêm. tiếng thân thể va chạm, tiếng rêи ɾỉ ướŧ áŧ, tiếng thở dốc nóng bỏng kéo dài đến gần sáng mới chấm dứt.

Dương Vũ Hàn nhìn người dưới thân mệt mỏi mà ngủ say, đôi mày còn nhíu chặt lại ra chiều đầy ấm ức. Nụ cười trên môi anh khẽ kéo lên, ôm chặt lấy người trong lòng, an ổn chìm vào giấc ngủ.