Chương 5: Nỗ Lực Sống Sót

Cho tới bây giờ Lục Trạch Húc chưa từng tự mình mua đồ, bình thường chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, đã có cung nhân đưa lên, đối với lần đầu tiên mua đồ, hắn có chút kích động.

Hắn lập tức xuống giường, lại bởi vì động tác quá mạnh, nên tác động đến miệng vết thương, nhưng mà cái này cũng không làm hắn mất hứng được.

Thấy Lục Trạch Húc bị thương, tuổi còn nhỏ, đi lại không tiện, Tang Dĩ An đẩy xe mua sắm đi theo bên cạnh hắn, vừa đi, còn không quên vừa giới thiệu, vô cùng tận chức tận trách.

Tuyệt đối không phải bởi vì miếng ngọc bội Dương Chi kia.

Sau đó cô thu hoạch được sự thán phục của dê béo nhỏ.

"Đây vậy mà là muối sao? Không ngờ trắng và nhuyễn như vậy? Thật không thể tưởng tượng nổi! Cô vào phòng bếp thấy muối chỉ có màu trắng xanh!"

Tang Dĩ An lập tức ném vào xe mua sắm, muối biển, muối hồ, muối đá, muối khoáng, muối natri thấp vân vân, dù sao cũng là xe đẩy đẩy, cũng là một túi.

"Đây là đường sao? Đường cũng trắng như vậy à? Kẹo mạch nha mà cô ăn có màu vàng nâu!"

Hiểu rồi.

Tang Dĩ An bắt đầu lặp lại động tác trên, nhưng lần này là đường, cho dù là đường cát trắng hay đường đỏ, đường phèn, bỏ vào là được rồi.

Không chỉ vậy, Tang Dĩ An còn dẫn hắn đi vòng quanh khu ăn vặt, nơi có nhiều kẹo hơn.

Cái gì mà kẹo cứng, kẹo mềm, kẹo trái cây, kẹo sô cô la, kẹo bông gòn, dù sao cũng nhắm mắt lấy.

Nhìn dê béo nhỏ đã bắt đầu tự mình lấy, bà chủ vô lương tâm Tang Dĩ An vẫn nhịn không được nhắc nhở: "Ăn nhiều kẹo sẽ sâu răng đấy, cậu đừng có quên đánh răng, nơi đó của các người chắc cũng không có kĩ thuật thay răng đâu ha?"

Lục Trạch Húc nhìn kẹo đã chứa gần nửa giỏ hàng, có hơi xấu hổ.

Thân là thái tử, mọi chuyện hắn đều dựa vào phụ hoàng, bất kể là mình thích, hay là không thích, hắn cũng cực kỳ kiềm chế, hắn không muốn bị triều thần cho rằng hắn là một thái tử sa vào hưởng lạc, khó làm việc lớn.

Hôm nay vui mừng lộ rõ ra nét mặt như vậy là lần đầu tiên.

Tang Dĩ An nhìn vành tai dê béo nhỏ ửng đỏ, có chút khó hiểu: "Ăn kẹo có gì phải xấu hổ, trẻ con không phải đều thích ăn kẹo sao? Khi còn bé tôi cũng thích ăn."

Lục Trạch Húc ưỡn thẳng sống lưng, không ủng hộ nói: "Cô mới không phải trẻ con, cô đã mười hai, qua ba năm nữa là có thể thành thân. Thái phó nói chờ cô thành thân là có thể vào triều đình lĩnh việc rồi."

"Khụ khụ khụ!"

Tang Dĩ An khϊếp sợ sặc nước miếng của mình.

15 tuổi kết hôn?

Ở thời hiện đại, 15 tuổi hẳn là vừa mới lên trung học?

Nhìn vẻ mặt khϊếp sợ của cô, cuối cùng Lục Trạch Húc cũng tìm lại được niềm kiêu hãnh của mình, cằm hắn khẽ nhếch, có chút đắc ý: "Cô đã là người lớn có thể nghị thân rồi!"

Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của hắn, Tang Dĩ An cảm thấy một lời khó nói hết, nhịn không được đả kích hắn một câu: "Vậy chờ cậu thành thân vào triều đình, khoảng cách cuộc sống hoàng đế bi thảm cũng không xa nữa!"

Nụ cười trên mặt Lục Trạch Húc lập tức cứng đờ, sau đó hắn chợt nhớ tới quyết định mình vừa đưa ra, lại lộ ra nụ cười chờ mong vui vẻ, lập tức đổi đề tài: "Chỉ cần chăm chỉ đánh răng thì không có vấn đề gì đúng không?"

Tang Dĩ An lập tức cầm một loạt bàn chải đánh răng ném vào xe mua sắm, đương nhiên không thể thiếu kem đánh răng, cái gì mà PS, Colgate, Crest, Close up, Aquafresh, chỉ cần là trên kệ hàng có, một loại cô cũng không bỏ sót, phục vụ vô cùng đúng chỗ.

"Bàn chải đánh răng một tháng đổi một cái, không thể sử dụng lâu dài, sẽ sinh ra vi khuẩn." Tang Dĩ An dừng lại một chút: "Dù sao thời gian sử dụng quá dài, sẽ sinh ra thứ không tốt cho thân thể, có thể sẽ sinh bệnh."

Cô cũng không muốn giải thích vi khuẩn là thứ gì với người cổ đại.

Nếu đã đến khu tắm rửa, xà bông thơm, xà phòng, dầu gội đầu, sữa tắm gì cũng bỏ vào, còn chưa ra khỏi khu vực này, xe mua sắm đã đầy ắp.

Sau khi cô đem xe mua sắm đầy nhóc đẩy tới bên cạnh cửa hông, lại đi kéo thêm một chiếc, đẩy qua thì phát hiện, dê béo đã đứng ở khu văn phòng phẩm, đang cầm một cây bút ký tên màu đen bình thường nhất, ở trên kệ hàng có chuẩn bị sẵn giấy trắng viết chữ.