Chương 4: Mài Đao Soàn Soạt Mần Dê Béo

"Còn nơi này là siêu thị, cậu có thể coi như một cửa hàng tạp hóa, là thế giới hoàn toàn khác với nơi đó của các người."

"Tôi là bà chủ, tất cả đồ đạc trong tiệm, chỉ cần có tiền, cậu đều có thể mua được."

Lục Trạch Húc nhìn hộp cấp cứu bên cạnh: "Ngay cả thuốc ngươi cho ta uống cũng được sao?"

Tang Dĩ An giật mình, là cô xem thường con dê béo này, còn nhỏ nhưng lại nhạy cảm như vậy!

Cổ đại thiếu nhất, ngoại trừ lương thực chính là y dược!

"Không thể mua sao?" Lục Trạch Húc hỏi.

"Cửa hàng tạp hóa của các người còn bán thuốc à?" Tang Dĩ An hỏi ngược lại.

"Ách… Cô chưa từng đến cửa hàng tạp hóa." Lục Trạch Húc có chút ngượng ngùng.

Tang Dĩ An mang vẻ mặt đồng tình nhìn hắn: "Cậu cũng quá thảm rồi, đã lớn như vậy, ngay cả cửa hàng tạp hóa cũng chưa từng đi qua. Vậy ngày thường cậu làm cái gì?"

Lục Trạch Húc: "Đọc sách, luyện chữ, đánh cờ, cưỡi ngựa, bắn tên, tập võ. Giờ Dần bắt đầu, giờ Hợi kết thúc."

"Dậy lúc 3 giờ, đi ngủ lúc 11 giờ, cậu như vậy sẽ đột tử đấy, cậu biết không?"

Tang Dĩ An khϊếp sợ không thôi, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của con dê béo này không hề thua kém lúc cô đi làm.

"Thái tử thật thiệt thòi, cậu cũng thảm quá rồi nhỉ? Cậu đã thảm như vậy, vậy chẳng phải hoàng đế càng thảm hơn sao?"

Lục Trạch Húc bị lời của cô làm cho kinh ngạc, các huynh đệ đều hâm mộ việc hắn là thái tử.

Hơn nữa cho dù là triều thần hay nô tài, nhìn thấy hắn đều là kính sợ, chưa từng có ai lộ ra ánh mắt thương hại đồng tình với hắn.

Còn nữa, không có một hoàng tử nào không muốn làm hoàng đế biết không?

Tại sao trong mắt cô, thái tử và hoàng đế đều là công việc khổ sai?

Hắn có chút hoài nghi lỗ tai của mình, có phải có vấn đề gì hay không, hoặc là hắn nghe lầm, không khỏi xác nhận lần nữa: "Ngươi nói làm hoàng đế thảm à?"

Tang Dĩ An ra vẻ đương nhiên: "Chẳng lẽ không thảm sao? Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó."

"Mỗi ngày đều có rất nhiều tấu chương như vậy phải xem, xử lý nhiều chuyện như vậy, cho dù làm cái gì đều có người nhìn chằm chằm, ngay cả thứ mình thích ăn cũng không thể ăn thêm vài miếng."

"Đáng sợ nhất chính là còn có thể gặp phải ám sát, nguy hiểm đến tính mạng."

"Thảm hơn nữa là mặc dù hoàng đế cần chính yêu dân như thế, nhưng một khi có thiên tai nhân họa gì đó, hoàng đế sẽ phải hạ tội kỷ chiếu, nhận sai với người trong thiên hạ, nếu không sẽ bị cho rằng là hôn quân."

"Cậu nói xem hoàng đế không thảm sao?"

Lục Trạch Húc trợn mắt há hốc mồm, cảm giác tam quan bị chấn động mà trước nay chưa từng có, thật sự bị thuyết phục: "Hình như… Rất thảm."

Tang Dĩ An nở nụ cười: "Vậy mới nói vẫn nên làm vương gia, hoàng tử, công chúa tốt hơn, muốn ăn cái gì ăn, muốn mặc cái gì mặc, muốn ngủ bao lâu ngủ, muốn đi đâu thì đi, căn bản không ai quản, tự do tự tại!"

"Mỗi ngày không cần làm việc, còn có thể lãnh bổng lộc, có việc thì hoàng đế ra quyết sách, đại thần chấp hành, vốn dĩ không cần bọn họ hao tâm tổn trí, đây thật sự chính là cuộc sống tốt đẹp trong mơ của tôi đó!"

Cuối cùng Tang Dĩ An tổng kết: "Kẻ ngốc mới làm hoàng đế!"

Lục Trạch Húc: Hình như rất có lý.

Là một thái tử không được sủng ái, hắn thời thời khắc khắc lo lắng vị trí của mình khó giữ được.

Mấy năm nay, ở trong cung nơm nớp lo sợ, thấp thỏm bất an.

Hắn cố gắng làm tốt hết thảy, chỉ cầu một tiếng khen ngợi của phụ hoàng, nhưng ngay cả số lần phụ hoàng gặp hắn cũng cực ít, chớ nói chi là tán thưởng.

Trong cung ngoài cung có minh thương ám tiễn không rõ, lần này săn bắn còn gặp phải ám sát, nếu như không phải may mắn đi tới nơi này, có thể hắn đã mất mạng.

Ngẫm lại những ngày tháng mình trải qua, giờ khắc này, Lục Trạch Húc thể hồ quán đỉnh(*), rộng mở thông suốt, phảng phất như mở ra cánh cửa thế giới mới.

"Đa tạ cô nương chỉ điểm, tại hạ vô cùng cảm kích!"

Tang Dĩ An nghi hoặc chớp mắt, cô chỉ điểm cái gì vậy?

Vừa rồi không phải là bởi vì cô xem quá nhiều phim cổ đại, tùy tiện châm chọc một chút sao?

Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của con dê béo, bộ dáng nóng lòng muốn thử, Tang Dĩ An có một loại dự cảm không tốt, cô sẽ không dạy sai con dê béo đó chứ?

Lục Trạch Húc cởi ngọc bội tùy thân xuống: "Trên người cô không mang bạc, đây là ngọc bội tùy thân của cô, cô nương xem có thể đổi được gì không?"

Lực chú ý của Tang Dĩ An lập tức bị dời đi, cô nhìn miếng ngọc bội trắng bóng này, nuốt một ngụm nước miếng, đây chính là một căn phòng ở thành phố!

Cô vung tay lên: "Trong tiệm có cái gì, cậu cứ lấy đi."

Thể hồ quán đỉnh(*): Đề hồ rưới lêи đỉиɦ đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt.