Chương 41: Dạ Dày Của Chim Nhỏ Đều Như Vậy Sao?

Trong siêu thị, Tang Dĩ An và ông lão râu trắng đưa mắt nhìn nhau.

[Lúc trước tôi đều tồn tại với ký chủ, thông qua trận pháp sống nhờ trong cơ thể của ký chủ, những người khác sẽ không được?]

Tang Dĩ An rất có tự tin: “Người không được cũng không nói động vật cũng không được?”

Ông lão râu trắng vẫn không có tự tin gì: [Cô không hiểu, thế giới này có liên quan đến tôi chỉ có ký chủ, tôi không thể miễn cưỡng can thiệp vào người khác, càng đừng nói sống nhờ trong cơ thể của bọn họ nữa? Một khi trong lòng tôi có tạp niệm sẽ lập tức biến mất.]

Tang Dĩ An an ủi nói: “Thứ nhất đây là một con chim anh vũ, còn là một con anh vũ đã chết, không phải loài người!”

“Thứ hai, đây còn là anh vũ của tôi không phải anh vũ của người khác, đây là tất cả đồ vật của tôi, tôi và ông là quan hệ khế ước, vì vậy đây cũng là chim anh vũ của ông, ông sống nhờ ở trên cơ thể nó hoàn toàn không có vấn đề!”

Ông cụ râu trắng bị cô thuyết phục: [Hình như cũng hợp lý.]

Tiếp đến nghe Tang Dĩ An tiếp tục nói: “Nếu như ai cảm thấy ông làm như vậy là làm trái quy tắc vậy thì hắn ta chính là đồ ngốc đầu óc không tỉnh táo.”

Ông lão râu trắng sợ đến ngẩng đầu lên nhìn trời.

Đùng đoàng!!

Chỉ nhìn thấy trên bầu trời có mặt trời sáng chói, sét đánh lúc trời quang, tiếng sét đột nhiên đó dọa em bé khóc.

Ông lão râu trắng không nói gì cả, trực tiếp lấy một ít máu của vàng mình nhỏ lên anh vũ sau đó biến mất ở trong phòng khách.

Tang Dĩ An khi tiếng sấm vang lên đã chạy ra siêu thị, có cùng động tác giống cô còn có mấy chủ tiệm gần đường.

“Dự báo thời tiết không nói hôm nay có mưa mà, sao còn có sấm sét vậy?” Một người phụ nữ trung niên cằn nhằn.

“Sấm sét này vang thật, nói không chừng ai đó đã làm chuyện ác thương thiên hại lý, chọc giận ông trời đây mà.” Đây là lời bà cụ tóc bạc phơ ngồi ở dưới cây ngô đồng nói.

Tang Dĩ An không hiểu sao chột dạ, quay lưng trở về siêu thị: “Ông trời này có lẽ sẽ không ích kỷ như vậy chứ?”

“Cô im miệng đi!”

Chim anh vũ màu xanh bay ra ngoài, giọng nói thanh toát lanh lảnh, vừa nhìn là một con chim tốt!

Tang Dĩ An lắc đầu thở dài: “Bây giờ ngay cả lời nói thật lòng cũng không được nói sao?”

Chim anh vũ đưa cánh bên phải ra, bịch một cái che lại miệng cô: “Cô bớt nói lại đi, để tôi sống thêm mấy ngày.”

Tang Dĩ An chớp mắt, lúc này mới ý thức được Sinh Môn đã thành công rồi!

Hai tay cô vui vẻ bắt lấy chim anh vũ xanh, hiếu kỳ sờ đôi cánh, đầu, thậm chí là đuôi, cô cũng không bỏ qua.

Cô chưa bao giờ nuôi chim anh vũ, khắp cơ thể chú chim anh vũ này màu xanh lục, đầu và cổ có một vòng màu vàng nhạt, bộ phận đuôi của cánh lại có hai vết đỏ, là một con anh vũ vô cùng xinh đẹp.

Chỉ là có thể bởi vì bị bệnh, trước ngực và đỉnh đầu của nó có chút hói.

Nhưng mà cô tin không qua bao lâu sẽ khoẻ lại, dù sao bây giờ đây đã không còn là một con chim anh vũ bình thường nữa, mà là một Sinh Môn đã tồn tại giữa trời đất hàng chục nghìn năm.

“Cô nói một cô gái như cô, sao có thể động tay động chân với một người già chứ?”

Chim anh vũ động đậy đôi cánh, cả con chim đều kiêu ngạo lên, muốn rời khỏi sự khống chế của Tang Dĩ An.

Tang Dĩ An không quan tâm nhiều như vậy, hai tay nắm lấy cơ thể nhỏ của chim anh vũ, đưa cao thẳng với vị trí tầm nhìn của bản thân.

Chỉ thấy đôi mắt sáng to sáng của cô cười thành trăng khuyết: “Lão Môn à, lúc trước chúng ta là mối quan hệ khế ước nhưng bây giờ ông đã là thú cưng của tôi, còn tôi là chủ nhân của ông.”

Chim anh vũ nhỏ há hốc miệng, mắt cũng không xoay kinh ngạc nhìn cô, cảm thấy bản thân lại bị gạt rồi!

Sao trong chớp mắt vai vế của bản thân lại bị hạ thấp đến như vậy?