Chương 18: Sinh Môn VS Tang Dĩ An

Tin Thái Tử không tuân theo thánh lệnh truyền khắp hoàng cung như có cánh, mọi người đều bàn tán xôn xao.

Công khai không tuân theo thánh lệnh kiểu này nhất định sẽ bị Hoàng Thượng trừng phạt nghiêm khắc, vốn Hoàng Thượng đã không thích Thái Tử, làm như vậy chẳng khác nào tìm đến cái chết.

Vì một nô tài mà bị Hoàng Thượng ghét bỏ và mất đi ân sủng, không khôn ngoan chút nào.

Tất cả mọi người đều chờ để xem màn kịch hay, nhưng họ không chỉ không chờ được hoàng thượng xử phạt hắn. Mà họ còn biết được tin tức thái tử có tiên nhân phù hộ.

Từ lâu trước đây, người dân vẫn luôn tin rằng việc nắm quyền của một đất nước là vừa sinh ra đã có và thánh nhân cũng là do trời chỉ định.

Nhưng hiện giờ, tin đồn Thái Tử có tiên nhân phù hộ mình được truyền ra. Chính tin đồn đó đã giúp hắn thoát chết một mạng.

Điều này có nghĩa Thái Tử cũng là sự lựa chọn của trời, là vị hoàng đế trong tương lai. Nếu không làm sao một vị tiên nhân lại có thể xuống trần gian để giúp đỡ hắn trong thời khắc gian nan này đây?

Chỉ là một tin đồn thì làm sao có thể phá vỡ địa vị của một Thái Tử? Những người khác muốn thay thế hắn, thật sự là khó hơn cả lên trời!

Những hoàng tử khác trong lòng đầy tham vọng, họ làm sao có thể không tức giận?

Quý phi lại càng tức giận hơn, tất cả đồ đạc trong phòng đều bị bà ta đập vỡ hết.

Lục Trạch Húc mặc kệ những chuyện hỗn loạn này, thuốc mà Tang Dĩ An đưa cho hắn dùng thật sự rất tốt. Trong khi hắn dùng cũng không bị sốt, đồng thời vết thương lành lại rất nhanh.

Mỗi ngày, hắn đều thoải mái đọc sách, đấu dế, ngoài việc thiếu sôcôla và cơm tự hâm nóng ra thì cuộc sống của hắn khá dễ chịu.

Một đêm trước khi hồi cung, hắn nhớ đến những bảo bối mà hắn đã giấu trong sơn động.

Tìm đại tường quân Thẩm Hồng, người đó cũng chính là cữu cữu của hắn, nói vị trí sơn động cho đối phương, nhờ ông mang mấy bảo bối đó cất vào rương hành lý, cứ như vậy mang theo chúng về tới Đông Cung.

—————— hiện đại ——————

Siêu thị nhỏ này buôn bán không quá suôn sẻ, khách tới đây mua chủ yếu là hàng xóm láng giềng, ngoài ra còn có một phần nhỏ là các bạn học sinh tiểu học thích ăn đồ ăn vặt.

Người khác đều cảm thấy siêu thị này buôn bán kém như thế đoán chừng không bao lâu nữa sẽ phải đóng cửa.

Duy chỉ có Tang Dĩ An không có một chút gì gọi là sốt ruột.

Cô hiện tại không có áp lực gì về công việc, cũng không cần thức đêm tăng ca, càng không bị lãnh đạo trói buộc, không cần đối phó với những mối quan hệ đồng nghiệp phức tạp, mỗi ngày cô đều có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, quả thực sung sướиɠ.

Trước kia, cô mệt mỏi công tác cả ngày, 996 (văn hoá làm việc 12 giờ mỗi ngày, từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, sáu ngày một tuần) là trạng thái bình thường, ngay cả ngày nghỉ cũng ít ỏi đến đáng thương, căn bản là không có thời gian để làm việc mà mình thích.

Nhưng hiện tại đã không như vậy nữa, cô đã có nhiều thời gian hơn để mua sắm, ca hát, khiêu vũ, vẽ tranh, đánh đàn, chụp ảnh,... chỉ cần là việc mà cô thích, cô đều có thể từ từ học hỏi, từ từ luyện tập.

Khi còn bé cô muốn học vẽ tranh, đánh đàn, thế nhưng nhà cô không có điều kiện cho cô học. Nhưng hiện tại cô đã có tiền, cô muốn học gì thì học cái đó, thích cái gì thì làm cái đó, thực hiện những sở thích của cô, cuộc sống của cô dương như trở lên vui vẻ hơn nhiều!

Mấy ngày gần đây cô tìm lại được quyển thư pháp mà khi còn nhỏ cô vẫn thường hay luyện viết.

Trong siêu thị còn bút lông và giấy Tuyên Thành, cô cũng không cần mua mà trực tiếp lấy để lên quầy thu ngân. Trên máy tính mở ra video dạy viết thư pháp, viết theo cũng thật là thú vị.

Tang Dĩ An mỗi ngày đều vui tươi hớn hở, cuộc sống nhỏ bé của cô không cần quá thoải mái.

Hôm nay, cô như thường lệ luyện chữ Tiểu Khải, trên tóc cài một kẹp hoa, chợt cô nghe thấy một giọng nói già nua.

[Một tuần không có khách đến đây, cô không sốt ruột sao?]

Tang Dĩ An không ngẩng đầu lên, chuyên tâm luyện chữ, “Lão Môn này, cái này là ông không đúng rồi, sao lại cứ luôn muốn người ta thức đêm tăng ca vậy?”

“Ông có biết thức đêm tăng ca có xác suất dẫn đến đột tử là bao nhiêu không?”

Sinh Môn: [……]