Chương 8: Tế bái

Ngày hôm sau Mạnh Hạ ở nhà nghỉ ngơi điều chỉnh múi giờ, buổi chiều ánh mặt trời rất đẹp, Mạnh Hạ bảo người đặt một bàn tròn trên sân cỏ giữa hai căn nhà, vừa uống trà chiều vừa lật xem tạp chí.

Biệt thự hiện tại của nhà họ Mạnh được Mạnh Ân Vân tu sửa vào năm Mạnh Hạ mười hai tuổi.

Tòa nhà không cao, chỉ có hai tầng, nhưng diện tích lớn, chủ yếu chia làm hai, Mạnh Hạ ở tòa tương đối hiện đại, màu trắng, cửa sổ sát đất, mái bằng, là Mạnh Ân Vân cố ý sửa cho cô, phòng bếp chính và phòng khách đều ở bên này tiện cho Mạnh Hạ ăn cơm cùng bọn họ.

Tòa còn lại là kiểu Trung Quốc để cho Mạnh Ân Vân và Mạnh Thanh Hiến ở, chủ yếu là phòng ngủ và phòng khách.

—— Lúc ấy Mạnh Ân Vân nắm trong tay Hội nghị Hiệp thương Chính trị, cũng kiêm chức ở quân ủy cho nên ông tương đối thích phong cách truyền thống.

Tuy rằng khác nhau phong cách, song thiết kế sư rất có trình độ, chỉ bằng một vườn cây nhỏ và hồ nước là có thể hòa hợp hai căn nhà, ở giữa có hành lang nối liền, có thể thông sang nhau.

Trước năm 13 tuổi Mạnh Hạ vẫn luôn ở trong tứ hợp viện cùng Mạnh Ân Vân và Mạnh Thanh Hiến, Mạnh Thời Nhiên chơi thân với cô nên cũng hay ở đó, còn có phòng của riêng mình.

Từ năm 13 tuổi, Mạnh Ân Vân đưa cô đến nhà mới, cô rất thích, tứ hợp viện đã ở chán rồi, cho nên phong cách hiện đại hóa thật sự hấp dẫn được cô.

Mạnh Ân Vân thi thoảng sẽ sang, Mạnh Hạ thấy ông sẽ giơ tay chào kiểu quân đội tiêu chuẩn, giọng nói trong trẻo dõng dạc.

“Chào thủ trưởng Mạnh!”

Hồi đó Mạnh Ân Vân đã đầu đầy tóc bạc, nhưng vẫn ra vẻ uy nghiêm trả lời.

“Chào đồng chí Hạ Hạ.”

Đáng tiếc Mạnh Hạ ở bên này được ba năm, Mạnh Ân Vân qua đời vì xuất huyết não, có lẽ vì ông già rồi, thời trẻ tòng quân lại mang trong mình vết thương cũ nên không được hưởng phúc cùng con cháu.

Năm thứ hai sau khi ông mất, Mạnh Thanh Hiến 32 tuổi thăng chức thành tham mưu trưởng quân khu kiêm sĩ quan chỉ huy lục quân bộ, sau đó không đến nửa năm lại thăng đến phó tư lệnh lục quân.

Mạnh Thanh Hiến vận dụng các mối quan hệ rộng lớn của nhà họ Mạnh bắt đầu mở rộng sản nghiệp, bước một chân vào thương trường, cứ thế nhà Mạnh làm chính trị biến thành nửa chính nửa thương nghiệp.

Hiện tại Mạnh Hạ đã không nhớ rõ dáng vẻ của tứ hợp viện, chỉ nhớ nó có một cái sân rất lớn, rất nhiều phòng, Mạnh Ân Vân thích ở trong viện chơi cờ với đồng đội, cũng dạy cô và Mạnh Thanh Hiến, những lúc hai người đánh cờ cô sẽ thường xuyên kéo ghế nhỏ đến ngồi bên quan sát, lúc có được một chút giác ngộ còn ngứa tay đi thử một vài nước, Mạnh Ân Vân cũng không giận, cười ôm cô lên đùi mình, để cô đánh cờ với Mạnh Thanh Hiến.

Khi đó Mạnh Hạ còn nhỏ, thắng được một ván thì vui như hoa nở, vỗ hay bôm bốp, Mạnh Thanh Hiến bất đắc dĩ cười xoa đầu cô.

*

Những hồi ức tốt đẹp ùa về khiến tâm trạng Mạnh Hạ không tồi, nhưng Sầm Phong bên này lại không như vậy.

Hiện tại anh đang đứng trước bia mộ của Trịnh Vận, lông mày nhíu lại.

Tối hôm qua sau khi xuống máy bay, anh tham gia yến tiệc do bộ ngoại giao tiếp đãi, nhưng không thấy được Mạnh Thanh Hiến.

Hôm nay thời tiết rất tốt, anh đến nghĩa địa Vân Sơn tế bái Trịnh Vận.

Mấy năm nay bia mộ của Trịnh Vận vẫn luôn do anh sắp xếp người quét tước, người nhà Trịnh Vận ngược lại không thèm quản, anh vốn cho rằng nhà họ Trịnh gia lòng người bạc bẽo, không quan tâm cô con gái này, nhưng hiện tại anh đột nhiên có một suy đoán khác.

Có phải Mạnh Hạ không cho bọn họ tế bái Trịnh Vận không?

...........