Chương 1: Tiết tử

5 giờ chiều, tại cổng sau của trường trung học số hai.

Hiện tại mới vào thu, ánh nắng tươi sáng mang theo chút mát mẻ, hàng cây ven đường để lại từng chiếc bóng loang lổ, Mạnh Hạ đứng một mình ở ven đường, cô cởϊ áσ khoác đồng phục buộc vào bên hông, chân giẫm lên bóng cây lay động trên vỉa hè, thoạt nhìn rất nhàm chán.

Một lát sau, hai người đứng ở bên kia cổng sau vẫn chưa nói xong, Mạnh Hạ quay đầu gọi một tiếng.

“Mạnh Thời Nhiên, xong chưa hả?”

Mạnh Thời Nhiên không trả lời cô, anh đứng ở dưới tán cây xa xa, trên vai đeo túi xách, cách áo sơ mi cũng có thể cảm nhận được đường cong lưu sướиɠ bên trong, trước mặt anh là một nữ sinh văn nhã, khác với Mạnh Hạ, đồng phục trên người nữ sinh chỉn chu tinh tế, vẻ mặt cũng rất điềm tĩnh.

Nữ sinh nọ nói gì đó, mặt hơi đỏ lên, Mạnh Thời Nhiên gãi đầu, trên người toát ra vẻ chính trực hiên ngang của thiếu niên.

Lại một lát sau, vào lúc Mạnh Hạ chờ đến chán ngắt bắt đầu đá đất trên đường, cuối cùng Mạnh Thời Nhiên cũng chạy đến, áo sơ mi mặc trên người anh trắng đến chói mắt, cặp sách nghiêng nghiêng sau lưng, một chân đạp trên mặt đất nhấc đuôi xe đến trước mặt Mạnh Hạ.

“Hạ Hạ, lên đi.”

Mạnh Hạ cũng không nói nhiều, lập tức nhảy lên ghế sau, cô ôm eo Mạnh Thời Nhiên, quay đầu nhìn lại sau mới thấy, nữ sinh kia đã xoay người đi rồi.

Lúc đi ngang qua một con phố cũ, cho dù cách một tấm lưng Mạnh Hạ vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của Mạnh Thời Nhiên không tồi.

“Hôm nay lại là ai nữa?”

Mạnh Thời Nhiên hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Trong túi hông cặp có kẹo đó.”

Mạnh Hạ rút ra một chiếc kẹo que trong túi sách của anh, kẹo cầu vồng, ăn cũng được.

Băng qua từng con phố quen thuộc, Mạnh Thời Nhiên chở Mạnh Hạ tiến vào một khu tứ hợp viện, nơi này cứ cách một đoạn sẽ có lính gác, đường bên trong cong cong quẹo quẹo hơn bên ngoài nhiều, nhưng Mạnh Thời Nhiên vẫn đạp xe rất nhanh, ngẫu nhiên gặp được hai ba người quen còn cười chào hỏi.

Cứ như vậy, hai người đi đến tận căn tứ hợp viện trong cùng, dựng xe vào ven tường bên trái.

—— Đây là sân nhà họ Mạnh, hiện tại không có ai ở, đã trở thành căn cứ bí mật của Mạnh Thời Nhiên và Mạnh Hạ.

Mạnh Hạ đứng ở bên người Mạnh Thời Nhiên, Mạnh Thời Nhiên rút chìa khóa từ túi quần sau lại phát hiện cửa mở.

“Hôm qua chúng ta không khóa cửa sao?”

Mạnh Hạ nào nhớ rõ.

Mạnh Thời Nhiên cũng đã quên.

Hai người đẩy cửa đi vào, một đường thẳng đến buồng trong, Mạnh Thời Nhiên lấy chìa khóa mở cửa, góc bên phải có một chiếc giường lớn, đầu giường dán mấy mấy tấm poster trò chơi và cầu thủ bóng rổ, bên sườn giường là một chiếc tủ cao, Mạnh Hạ vừa vào đã ngả người lên giường.

—— Đây là phòng của Mạnh Thời Nhiên, Mạnh Thời Nhiên và Mạnh Hạ là bà con xa, khi còn nhỏ từng đến đây ở.

Nằm được hai phút, Mạnh Hạ trở mình kéo chiếc hộp trên bàn đến tìm kiếm đĩa CD bên trong, tháng sau trường học có biểu diễn văn nghệ, cô và mấy nữ sinh trong lớp cùng nhau thực hiện một tiết mục, cô chịu trách nhiệm biên đạo động tác.

Chọn xong CD, Mạnh Hạ lại nhấc nửa người trên, với lấy dây buộc tóc trên tủ đầu giường buộc tóc thành đuôi ngựa, Mạnh Thời Nhiên nhân cơ hội trèo lên giường, nằm ở bên người Mạnh Hạ, thấy hai tay cô nâng lên buộc tóc, để lộ một đoạn eo thon trắng ngần, Mạnh Thời Nhiên nổi lên ý xấu đánh lén cô.

“Mạnh Thời Nhiên!” Mạnh Hạ bị tập kích bất ngờ, cô với gối đập Mạnh Thời Nhiên, Mạnh Thời Nhiên linh hoạt hơn cô nhiều, nhanh chóng nhảy đến đuôi giường, phòng khá nhỏ, Mạnh Hạ đuổi theo anh chạy vài vòng mệt thở không ra hơi, cuối cùng dứt khoát không đuổi nữa, nằm về trên giường nghỉ ngơi.

Mạnh Thời Nhiên sấn lại, giường không lớn, nhưng cũng không nhỏ, khoảng cách giữa hai người tầm nửa người.

“Muốn ăn khoai lát không?” Mạnh Thời Nhiên hỏi.

Mạnh Hạ gật đầu, Mạnh Thời Nhiên lấy túi khoai lát bên kia đưa cho cô, Mạnh Hạ đang định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy Mạnh Thời Nhiên suỵt một tiếng.

“Nghe nào, hình như phòng bên có tiếng động.”

Bọn họ nằm ở trên giường, đầu giường dựa vào tường, bên kia tường chính là một phòng ngủ khác, phòng ngủ của Mạnh Thanh Hiến.

—— Mạnh Thanh Hiến là anh trai Mạnh Hạ.

Bọn họ dán tai đến sát vách tường, vì thế âm thanh ở bên kia cũng trở nên rõ ràng hơn.

Cứ thế, Mạnh Thời Nhiên và Mạnh Hạ nghe được một bí mật sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời cô.

..........