Chương 5: Không đủ ăn

Để cảm ơn Tuyết Bảo, họ đã cho nó ăn thịt và nội tạng trong vài ngày.

Vì ban ngày nắng gắt nên cả hai loại tinh bột này chỉ cần bốn, năm ngày là khô, có cảm giác như những viên sỏi cứng, khi bóp vào liền biến thành bột mịn.

Trình Tùy đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu làm mì chua cay, tất nhiên không hoàn chỉnh như mì chua cay hiện đại, nhưng cậu cảm thấy mình có thể phục chế được 80% hương vị.

Hôm qua, cậu có nhờ đại ca giúp bắt sống một con "Địa điểu”, thực chất là một con gà lôi. Hôm nay về sớm nên cậu nhanh chóng nhờ hai người giúp mình đun canh gà trước.

Đại ca và nhị ca lo việc gϊếŧ mỗ, nhổ lông, làm sạch nội tạng, cậu đảm nhận nhiệm vụ đun nước và chuẩn bị nguyên liệu.

Cậu cho gà đã sơ chế nguyên con vào nồi đất, thêm nước, thêm “củ cay” mà thực ra là củ gừng, khi nước sôi thì vớt bọt ra, cho nắm vào để tăng thêm hương vị rồi đun nhỏ lửa từ từ.

Thịnh vẫn ở bên cạnh nhìn, cau mày nói: "Tùy, sao ngươi lại cho củ cay vào? Đây không phải là thứ ngươi cho người bệnh ăn sao? Nó rất cay và chát, mùi vị rất khó chịu!"

Trình Tùy giải thích: “Không cần ăn, chỉ là cho vào canh để khử mùi tanh, tăng hương thơm thôi.”

Thịnh nữa tin nữa ngờ vì hắn rất ghét uống thuốc.

Trình Tùy từ lâu đã phát hiện ra nơi này rất phong phú về sản vật, lại có rất nhiều gia vị, nhưng các thú nhân lại không biết cách chế biến, ví dụ như loại cỏ cay và cỏ gai được thú nhân dùng làm dược liệu là ớt và hạt tiêu.

Sau khi súp gà sôi, cậu bắt đầu dùng mỡ làm dầu động vật, sau đó dùng dầu động vật để chiên dầu ớt, dầu tiêu, mứt trái cây chua.

Thịnh càng nhìn càng cho rằng Trình Tùy bị điên, hắn lại dùng thảo dược để nấu ăn.

Hắn ta không ngừng đè nén sự bất bình: “Tùy, chúng ta không có bệnh, tại sao phải ăn củ cay? Những thứ này quá cay còn tê nữa, chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta nghẹn ngào. Hơn nữa, thảo dược không thể tùy tiện ăn, ngươi không được làm hại người khác.”

Trình Tùy chỉ nói: “Ta cam đoan ăn rất ngon.”

Giáng Sơ bị sặc vừa ho khan vừa nói: “Những loại thảo dược này người ta ăn không tệ, nhiều nhất là bị cay với tê, uống nước và ăn hoa quả sẽ không làm ngươi cảm thấy khó chịu. Tùy cứ làm chúng ta nếm thử nếu sau đó vẫn không được thì chúng ta có thế nấu lại.”

Thịnh oán giận nói "Các người cứ chiều hắn đi. Dù sao, ta sẽ không ăn nó, ta có chết đói cũng sẽ không ăn!"

Cậu biết người nhà nhất định sẽ thích vị cay, bởi vì nơi này khí hậu ẩm ướt, nhiệt độ chênh lệch ngày đêm rất lớn, ăn đồ cay có tác dụng khủ hàn và làm ấm cơ thể.

Sau đó cậu bắt đầu điều chỉnh bột đậu đỏ (bột khoai lang) cho đến khi nó sền sệt.

Đỗ bột khoai lang đã chuẩn bị vào rây gỗ rồi dùng tay đập mạnh, các dải bột sẽ chảy ra khỏi lỗ rây và rơi vào nồi nước sôi thành miến ngay.

Bột khoai lang tự làm ở thời hiện đại khó có được, thuần túy tự nhiên lại thơm ngon hơn, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ăn được hương vị thơm ngon như vậy ở thế giới thời tiền sử.

Trong khi nấu miến, Trình Tùy chần một ít rau đại, luộc vài quả trứng chim và làm nước ép tiểu hồng quả.

Ở đây chênh lệch nhiệt độ giữa ngày đêm rất lớn, trái cây rừng rất ngọt và nhiều nước, có thể trực tiếp ép ra nước trái cây thơm ngon bằng chày đá.

Cuối cùng, cho súp gà ra tô riêng, vớt miến ra, xé thịt gà thành từng sợi xếp lên trên, sau đó rắc dầu ớt, dầu mè, mức chua, trứng và rau rừng vậy là miến chua cay đã hoàn thành.

Vì đây là lần đầu tiên gia đình họ ăn đồ ăn cay như vậy, ngoại trừ bát của cậu, những bát còn lại đều ít cay hơn.

Thịnh vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng hắn ngửi thầy mùi thơm như vậy, vội vàng hỏi: "Tùy, vừa rồi mùi nồng như vậy, sao bây giờ lại trở nên rất thơm?"

Trình Tùy giải thích: "Trong lúc xào dầu cay tất nhiên mùi sẽ rất nồng, nhưng khi đã hoàn thành thì mùi còn nồng nữa."

Thịnh lắm bẩm: "Dù thế nào đi chăng nữa, dù nó cay chết người, ta cũng muốn thử.” Hắn nóng lòng bưng bát lên ăn, bởi vì hắn ăn quá nhanh mà bị sặc ho liên tục.

Trình Tùy vội vàng nói: “Nhị ca, từ từ ăn thôi” Đồng thời đưa nước trái cây cho hắn.

Giáng Sơ và Nhiêu Hòa đồng thanh nói: "Thịnh, nếu ngươi thực sự không ăn được thì đừng ăn. Chúng ta sẽ làm bữa tối khác."

Sau khi Thịnh nhấp một ngụm lớn nước trái cây, hắn liền kêu lên: "Nó ngon quá, ta cảm giác như lưỡi gần như không còn nữa. Nó cay cay chua chua vừa miệng rất là ngon! “

Bọn họ cũng ngay lập tức ăn vài miếng, mắt họ đột nhiên sáng lên và đầu óc trống rỗng. Họ cảm thấy răng họ không chỉ ăn nó trong miệng mà còn có cảm giác vị giác truyền lên não. Cảm giác này thực sự tuyệt vời.

Trình Tùy rắt hưng phần khi cuối cùng cũng được nếm thử món miến chua cay mà mình hằng mong ước, cảm thấy hương vị này khá thành công.

Đáng tiếc là không có đậu phộng rang và rau thơm, cũng đáng tiếc là miếng được làm dài ngắn không đồng đều, còn lại mọi thứ đều rất ngon, vốn dĩ cậu còn tưởng rằng mứt chua sẽ không ngon bằng giám, nhưng cậu không ngờ rằng mức chua lại rất hợp với món này.

Mậu cảm thán nói: "Trước đây nhìn không ra đậu đỏ còn có thể làm như vậy. Đây là miền á. Ăn ngon quá.”

Lúc này, hai con đại bàng khổng lồ đáp xuống Bá tử của bọn họ, sau khi đáp xuống, liền biến thành người. Một nam một nữ cao ráo rất đẹp trai, họ mặc quần áo vào rồi đi tới.

Bọn họ là con trai và con gái của thủ lĩnh Bộ tộc Đại ưng, nam tên Minh Anh, nữ tên Vân Anh.

Bộ quần áo bằng da thú không che kín người, Minh Ưng hưng phấn chạy tới, Trình Tùy mơ hồ có thể nhìn thấy đồ của hắn, Vân Anh vừa đi vừa buộc áo, đều bị hở ra mấy lần.

Thú nhân rất hoang dã và không để ý những chuyện này, hoàn toàn không có ai quan tâm đến, chỉ có Trình Tùy nhanh chóng dời mắt đi.

Vân Anh là thiếu tộc trưởng, cô bước tới trước mặt Nhiêu Hòa nghiêm túc nói: "Tộc trưởng Nhiêu Hòa, a mẫu bảo ta tìm tư tế. Xin hãy đưa ta đến đó. Không cần vội, các bạn ăn trước đi và chúng ta sẽ đợi. ”

Giáng Sơ nhẹ nhàng mời: "Vậy các ngươi cũng ăn cùng đi."

Minh Anh nước miếng chảy ra khóe miệng, nhỏ giọng nói: "A tỷ, ta muốn ăn."

Vân Anh trừng mắt nhìn đệ đệ nói: “Giang Sơ A mụ, chúng ta đã ăn rồi."

Trình Tùy vội vàng nói: "Ta lập tức làm cho các ngươi, còn có canh và thịt địa điểu, ta nấu thêm chút miễn, rất nhanh thôi."

Thịnh sở sở cái bụng căng phòng của mình nói: “Tùy, làm thêm cho ta một bát nữa đi." Dù đã no nhưng hắn vẫn ăn không chán hương vị này. Vân Anh thấp giọng mắng đệ đệ mình: "Nhà ai lại nấu nhiều đồ ăn, ta ở nhà cho ngươi ăn không đủ sao? Ta nghĩ ngươi muốn ăn thành cái miệng rộng rồi."

Giáng Sơ cười nói: "Vân Anh, đừng mắng hắn. Hôm nay nhà chúng ta thật sự nấu rất nhiều."

Trình Tùy lập tức đi làm miến, nồi đá nấu miến vẫn còn trên bếp lửa, nước đang sô¡, cậu mới cho miễn vào đã chín. Chỉ trong chốc lát, ba bát mì chua cay đã được hoàn thành.

Cậu đã hỏi a phụ, a mẫu và đại ca có cần thêm không, bọn họ bảo không cần, cậu rất để ý khẩu vị của mọi người trong nhà nên khi nấu chỉ vừa đủ hoặc nhiều hơn thôi, nhị ca chỉ là tham ăn chứ thực ra là đã rất no.

Minh Anh ăn xong mở to mắt, nghĩ đến dư vị vừa rồi nói: “Có rất nhiều hương vị cùng một lúc, ta chưa từng nếm qua. Hương vị đi thẳng vào mũi và đầu ta, thật tuyệt vời! "

Trình Tùy nghĩ thầm, thú nhân chỉ ăn muối. Tất nhiên sẽ nghỉ hương vị này thật tuyệt vời. Ở thời hiện đại, nó chỉ ở mức trung bình trong các loại mì chua cay thôi.

Vân Anh vẫn luôn nghiêm túc, sau khi ăn xong cũng không ngừng khen ngon.

Thịnh chỉ đắm chìm trong việc ăn uống, đem bát canh đều uống đến cạn sạch, ăn xong liền nằm thẳng xuống đất, hơi cúi người xuống cũng cảm thấy bụng căng lên.

Trình Tùy tranh thủ lúc hai anh em Vân Anh đang ăn, nấu thêm một bát mì chua cay, sau khi làm xong lại nói: “A phụ, giúp con đưa bát này cho tư tế tổ mẫu, con chỉ thêm một chút cay thôi chắc tổ mẫu có thể ăn được."

Vốn dĩ, cậu định đưa nó cho tư tế khi miến đã hoàn thành, nhưng vì hôm nay a phụ sẽ đi tìm tư tế tổ mẫu nên cậu đưa nó a phụ thuận đường đem đi.

Nhiêu Hòa nói: "Tùy, cũng đi cùng với ta. Tổ mẫu của ngươi đã nhắt ngươi từ mấy lần trước."

—————————

Tác giả có lời muốn nói:

Không nhịn được cười được mà, càng nghĩ lại càng buồn cười, một mình vui vẻ không bằng cùng nhau vui vẽ, hahaha, không ngờ đầu óc mình lại ngang ngược như vậy:

Chỉ là đêm qua đói quá nên đang viết bản thảo nên tôi gọi một phần sushi để ăn, ăn xong lại viết tiếp. Sau đó tôi viết tư tế trong bài là sushi, và tôi không để ý có gì sai cả sau khi viết sushi vài lần, tôi chợt nhận ra, sushi? ? ?

Ta xin lỗi, tư tế đại nhân, ta không cố ý, ngươi không phải sushi, ta là sushi

Và mọi người có để ý rằng một khi bạn đã chấp nhận rằng tư tế và sushi giống nhau thì mạch não này rất khó để thay đổi. Món sushi này có độc không? Não của tôi dường như đã bị thôi miên.

Đầu óc tôi lúc này đang tràn ngập sushi, khi viết "tư tế" thì viết "sushi" rất dễ dàng, nếu vỏ tình viết "tư tế” thành ”sushi" trong bài viết sau, các bạn hãy nhắc nhở và ta sẽ sửa ngay !