Chương 4: Nhặt được bảo vật

Thịnh xua tay đuổi mèo trắng đi rồi nói: "Đi đi đi, chúng ta không có thời gian chơi với ngươi, khi nào ngươi chơi đủ rồi thì về với chúng ta, hoặc trực tiếp về nhà như ngày hôm qua."

Sau khi nói xong Thịnh cảm thấy thực buồn cười mình lại đi nói chuyện với một con mèo, sau đó quay sang Trình Tùy nói: "Đừng đề ý đến nó, chúng ta đang bận việc của mình, nó kêu một lát sẽ tự mình đi chơi”

Trình Tùy lại đi theo con mèo trắng nói: “Có lẽ nó phát hiện ra điều gì đó hay ho, muốn dẫn chúng ta đến đó, chắc cũng không xa đâu, chúng ta đi tới đó cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian."

Thịnh lầm bầm oán giận: "Ta nghĩ ngươi chỉ là muốn đi chơi, con thú nhỏ đó có thể tìm được thứ gì tốt chứ? Là con rết lớn hay là con nhện lớn ..." Nhưng hắn vẫn đi theo.

Nguyên nhân chủ yếu là đệ đệ của hắn quá yếu, không có năng lực tự bảo vệ mình, gặp phải một con thú hơi hung dữ liền sẽ ngỏm củ tỏi, Thịnh không yên tâm để cậu rời khỏi tầm mắt của mình.

Trình Tùy cũng biết khắp nơi đều có nguy hiểm, quái thú ở đây rất to lớn và hung dữ, nhưng có nhị ca ở đây và đội thu thập thì không cần phải lo lắng.

Đội thu thập sẽ giải tán sau khi đến đích, nhưng chỉ cần có người kêu lên, tất cả người trong bộ lạc sẽ chạy đến giúp đỡ ngay lập tức, các bộ lạc có quan hệ tốt cũng sẽ giúp đỡ lẫn nhau.

Thú nhân của bộ tộc Đại Hổ đều có hình thú là hổ, hình thú của Thịnh là sư tử, chúng đều là những con thú dữ, hơn nữa hình người của họ cũng cao lớn, khỏe mạnh, sử dụng công cụ thành thạo, thế là đủ đề đe dọa hầu hết các Ioài thú hoang dã.

Trình Tùy thừa nhận mình yếu đuối về mọi phương diện, cậu gầy gò trong hình dạng con người, ngay cả trong hình dang động vật như báo đen mà cũng yếu, cho dù báo đen có là một con mãnh thú thì bản thân cậu cũng phải mạnh mẽ mới có thể chiến đấu.

Thịnh không ngừng mắng đệ đệ mình: “Ngươi ham chơi như vậy, hôm nay chúng ta phải thu thập được nhiều hơn hai giỏ. Ta luôn thu thập nhiều nhất. Đừng hủy hoại danh tiếng của ta...”

Trình Tùy biết rằng nhị ca mình rất có tính tranh đua, dù có làm gì đi nữa, hắn cũng muốn cố gắng hết sức nên nhanh chóng an ủi: “Ta sẽ cổ gắng thu thập, sẻ thu thập đủ mà.”

Thịnh tức giận nói: “Đừng, ta mà bắt ngươi làm mệt đến chết, ta lại bị đánh! Ta thật sự thiếu nợ ngươi kiếp trước mà!"

Họ đi theo mèo trắng một lúc trước khi mèo con dừng lại, dùng móng vuốt điên cuồng cào vào những chiếc lá khô.

Thịnh sốt ruột nói: "Đây không phải chỉ là một đống lá mục sao? Chúng ta nhanh đi thu thập đi. Nếu ngươi không đi, ta liền đi một mình!"

Trình Tùy chăm chú nhìn xem, hoàn toàn không để ý tới ca ca cậu, cậu biết rằng Thịnh sẽ không bỏ mặt cậu ở đây.

Thấy lá cây dày quá, cậu vội vàng ngồi xổm xuống dùng hai tay đào nhưng bị Thịnh kéo lên.

Thịnh nghiêm giọng mắng: "Ngươi không muốn mạng của mình, lở như dưới đó có côn trùng độc thì sao, mèo con có thê né được, còn ngươi có thể tránh được không?!"

Trình Tùy không thể không thừa nhân, cậu không quen với hoàn cảnh sống nguy hiểm như vậy không có Thịnh cậu cũng không biết mình sẽ chết như thế nào.

Nơi được bao phủ bởi lá mục, rất có thể là nơi chứa côn trùng độc thích bóng râm, không một thú nhân nào có thể dùng tay không đào nó ra, vừa rồi hắn quá nôn nóng.

Thịnh tức giận đến mức giơ tay muốn tát vào tay đệ đệ mình để dạy dỗ, nhưng tay đệ đệ không có thịt nên không nỡ tát cậu, hắn muốn láy cành cây vỗ vào mông cậu máy cái nhưng sợ cậu đau, ảnh hưởng đến việc đi lại.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể tức giận hét lên: "Ta không thể quản được ngươi nữa. Nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, ngày mai đừng ra ngoài với ta!"

Trình Tùy vội vàng nhận sai "Nhị ca, ngươi bình tĩnh, ta hứa sẽ thay đổi mà.”

Lúc này, cậu nhìn thấy dưới lớp lá khô, đồ gốm chất lượng tuyệt hảo dần dân lộ ra, hẳn mừng rỡ: “Quả nhiên có bảo vật!”

Thịnh không thể tin vào mắt mình, hẳn nhanh chóng ngồi xổm xuống, Đôi bàn tay run rẫy lau sạch bụi bẩn bám trên đồ gốm, kiểm tra cẫn thận thì tất cả đều còn nguyên vẹn.

Trình Tùy hếch cằm hỏi: "Vừa rồi ai nói đều là lá mục?”

Thịnh nói: "Nhờ có ngươi đó, những đồ gồm này chính là bảo vật vô giá. Hàng năm chúng ta đều đến bộ tộc gần Vương đình dị thú để trao đổi muối và đồ gốm. Chúng ta không thể đổi lầy thứ tốt như vậy, những bộ lạc sảo quyệt đó chỉ cho chúng ta những thứ xấu."

Trình Tùy kiêu ngạo nói: "Nói vậy là có ý gì, rõ ràng là công lao của ta và mèo trắng."

Thịnh nhanh chóng thay đổi lời nói: "Phải phải phải, khi trở về ta sẽ xin a phụ, a mẫu cho ngươi ăn thêm, hôm nay ta sẽ cho ngươi tất cả nội tạng."

Nội tạng ở đây quý hơn thịt , chỉ có mạnh mẽ nhất thú nhân mới có thể có được, nhưng Trình Tùy lại không muốn ăn nội tạng còn chưa loại bỏ tanh đâu.

Cậu nói: "Ta không muốn ăn nội tạng. Ta muốn ngươi nghe lời ta khi đi thu thập kể tử bây giờ."

Thịnh khit mũi nói: "Đừng hung hăng như vậy, ta sẽ nghe lời ngươi nhiều nhất trong một tháng. Nếu ngươi điên quá rồi, phần thưởng có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào."

Trình Tùy vui vẻ nói: "Thành giao!"

Cậu vui mừng đến mức bế mèo trắng lên hôn một cái, vừa hôn nó vừa hưng phần nói: " Thật tốt, ngươi không cần phải lo nấu nướng, chiên xào nữa, loại nồi đất này rất bền, nhiệt độ cũng cao..."

Hôn đủ rồi, cậu phát hiện trên người mèo trắng tràn đầy sự phản kháng, cậu cảm thấy nếu cậu hôn nó nhiều hơn mấy cái cậu sẽ được vuốt mèo phục vụ!

Thịnh nói: "Con mèo này còn rất nhân tính hóa, chắc chắn nó đã nhìn thấy ngươi làm vỡ nồi khi nấu ăn tối qua. Con thú nhỏ nãy thường trốn dưới những chiếc lá mục nát để tránh kẻ săn mỗ¡. Biết ở đây có một cái nồi nên nó đã đưa ngươi đến đây."

Trình Tùy gật đầu nói: "Ừ, nhất định là như vậy, mèo trắng thật thông minh.”

Cũng vào lúc này, cậu chợt nhớ tới mình còn chưa đặt tên cho mèo con, cậu vuốt ve cái đầu nhỏ của mèo con nói: "Ngươi có bộ lông màu tuyết trắng nên đặt tên cho ngươi là Tuyết Bảo đi.”

Trong nháy mắt, Trình Tùy nhìn thấy trong mắt con mèo trắng sự phản kháng cực độ đối với cái tên quá đáng yêu này

Cậu cảm thấy nếu như đôi mắt mèo trắng có thể nói nó sx nói: Xem ta là mèo trắng, ngươi muốn chết phải không.”

Thịnh lẫm bẩm tên con thú nhỏ muốn, nhưng vẫn nhịn không được mà hét lên: "Tuyết Bảo, Tuyết Bảo."

Hai người cẩn thận đặt đồ gốm vào sọt, khi họ đang đóng gói, mèo trắng lại biến mắt, Trình Tùy không còn lo lắng nữa, cậu biết Tuyết Bảo sẽ tự minh về nhà.

Để tránh làm hỏng đồ gốm trong chuyến hành trình gập ghềnh, họ không thu thập thêm thức ăn mà bịt kín mọi khoảng trống bằng bông dại mềm mại.

Thấy họ mang đồ gốm về, các tộc nhân đều ghen tị với sự may mắn của họ khi nhặt được một kho báu như vậy, Thịnh giải thích rằng tất cả đều là công lao của Trình Tùy. Các tộc nhân hết lời khen ngợi Trình Tùy, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.

Trình Tùy căn bản không biết mình nên vui hay nên buồn khi được khen như vậy.

Nhiêu Hòa và Giáng Sơ luyến tiếc không muốn sử dụng đồ gốm tỉnh xảo như vậy, họ chỉ lấy ra hai chiếc nồi để sử dụng, còn lại đề giữ lại khi nào cần dùng thì lại lấy ra.

—————————