Chương 3: Đi nhặt của hời

Trong nồi có mùi thơm thoang thoảng tỏa ra, Trình Tùy đem nồi đá lớn để sang một bên, sau đó đặt nồi đá đã vỡ trở lại hố lửa.

Nồi đá chỉ bị nứt còn dùng được, đáy nồi còn dính một ít mỡ và thịt động vật không lấy sạch khi nãy, có thể dùng đề xào mứt trái cây.

Cậu cho “trái chua ngọt” đã thái miếng vào nồi xào chín, chẳng mấy chốc mùi chua ngọt nồng nặc tỏa ra, khi đã thành nước sốt đặc sệt thì lấy ra và đặt sang một bên.

Mứt trái cây xào thơm lừng còn có màu đỏ tươi, trông rất đẹp mắt.

Sau khi nước trong nồi hầm thịt kia sôi cạn, cậu đỗ mứt lên trên, lập tức tạo thêm màu sắc cho món đậu hầm trắng bệch nhìn kém ngon, trông ngon hơn hẳn.

Cuối cùng dùng thìa gỗ khuấy đều, mùi thơm đậm đà của thịt, mùi thơm êm dịu của đậu, mứt chua ngọt hòa quyện một cách hoàn hảo, hương thơm chưa từng có đã thu hút cả nhà quây quần bên đống lửa, háo hức thưởng thức. nếm thử nó.

Trình Tùy múc cho họ mỗi người một bát đầy.

Thịnh nói trong miệng: “Chắc là rất khó ăn, mùi vị rất lạ.” Nhưng anh cứ cho vào miệng, ăn hết miếng này đến miếng khác không ngừng, ngon đến mức không thể nói mạnh miệng được nữa.

Đậu trắng thường ngày không có vị gì, nhưng hôm nay mềm, ngon, chua ngọt, trước đây hắn tưởng thịt tanh và béo ngậy, nhưng bây giờ hắn biết rằng thịt có thế ngon đến thế, không tanh, không béo ngậy, tươi mới thơm ngon vô cùng!

Trình Tùy có chút muốn rơi nước mắt, bởi vì cuối cùng cậu cũng có đồ ngon để ăn, là một người thích ăn uống, không có đồ ăn ngon chẳng khác nào gϊếŧ chết cậu á !

Tuy chỉ có hai loại gia vị là muối và mứt trái cây nhưng hương vị thực sự rất ngon, vị chua chua vừa miệng, vị ngọt vừa phải, thơm ngon, thịt nạc mềm mềm, đậu trắng vừa lúc trung hòa vị béo của thịt mỡ.

Trình Tùy: Nguyên liệu cao cấp thường chỉ yêu cầu những phương pháp nấu ăn đơn giản nhất, sau hai giờ làm việc bận rộn, Trình Master bắt đầu làm món yến da... Xin lỗi, người có tâm hồn ăn uống đã nên đọc nhằm lời kịch《 đầu lưỡi thượng Trung Quốc 》**

**Ghi chú: “Cao cấp nguyên liệu nấu ăn, thường thường chỉ cần nhất mộc mạc nấu nướng phương thức, bận rộn hai cái giờ, thành sư phó bắt đầu chế tác yến da” những lời này xuất từ phim phóng sự ẩm thực《 đầu lưỡi thượng Trung Quốc 》

Thịt mới săn được và đậu trắng cũng được thu hái hôm nay, tất cả đều từ nhiên nhiên tươi mới và không bị ô nhiễm.

Thịnh nhanh chóng ăn xong phần của mình, bụng đã no nhưng vẫn còn muốn ăn, đồ ăn ngon như vậy no chết cũng đáng, hắn đã thấy trong nồi còn nhiều nên đứng dậy định lấy thêm.

Trình Tùy vội vàng nói: “Cái đó là phần cho đại ca.”

Thịnh liền nhớ tới tối nay đại ca sẽ trở về, đúng lúc Mậu cách đó không xa nghe được: “Tùy, ngươi để lại cho ta cái gì tốt đó? thật sự không có uổng công ca ca yêu thương đệ mà."

Giáng Sơ vui vẽ nói: "Mậu, bữa chiều hôm nay đệ đệ ngươi làm ăn rất ngon."

Mậu đáp lời, nhưng trước tiên phải báo cáo với Nhiêu Hòa về những gì hắn đã làm ở bộ lạc bên cạnh, sau đó mới ngồi xuống ăn.

Trình Tùy múc hết đồ ăn trong nồi, khi nhìn thấy đại ca cầm bát ăn ngấu nghiến cậu rất vui vẽ.

Sau khi ăn xong, cậu mới phát hiện ra mèo con vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bát của mình một cách thèm thuồng, anh đặt miếng thịt luộc trước mặt mèo con nói: “Mày là động vật chứ không phải thú nhân, không thể thường xuyên ăn đồ mặn, nếu không thì sẽ sẽ rụng lông, hói, trở nên xấu xí."

Mèo con vẫn nhìn chằm chằm vào bát của cậu, cậu cảm thầy hơi kỳ lạ. Trước đây mèo con không có hứng thú với thức ăn của bọn họ sao giờ lại thế kia. Có lẽ mèo con cũng ngửi thấy mùi đồ ăn hôm nay rất thơm?

Ăn xong, Mậu cảm thán: "Ngon quá. Ai dạy ngươi làm cái này? Ta chưa từng thấy cách làm như thế này bao giờ.”

Trình Tùy đáp: “Là những lúc ta ngồi ngây ngốc một chổ thì Thú thần đã dạy cho ta những cái này.” Cậu đã sơm nghỉ sẳn lý do, nói dối tốt hơn là nói sự thật.

Lời giải thích ban nãy rất buồn cười, tất cả mọi người tự nhiên sẽ không tin, tộc thú nhân đều cho rằng thần thú là tín ngưỡng tối cao, thần thú sẽ không dạy dỗ bắt cứ ai, mà chỉ truyền đạt ý chí của mình cho các thư tế.

Nhưng họ cũng không ép nữa, Tùy từ nhỏ đã thích nói những điều vô nghĩa và làm những điều kỳ lạ.

Huống chỉ, cho dù Trình Tùy có như thế nào, dù có hữu dụng hay không, dù có luôn ngốc nghếch thì họ cũng sẽ đối xử với cậu như cũ.

Trình Tùy chính là đặc biệt tin tưởng vào tình yêu thương vô điều kiện của gia đình nên mới dám tự tin làm bắt cứ việc gì.

Mậu nói đùa: “Khó trách ngươi thích ngồi ngốc như vậy, xem ra cũng không tệ lắm."

Trình Tùy gật đầu mạnh mẽ: "Đó là đương nhiên!"

Dưới ánh hoàng hôn, bọn họ cứ vậy trò chuyện rất vui vẽ.

Trình Tùy nhìn mọi người trong nhà, cậu cảm thấy mình thực sự có phúc, họ đều tuyệt vời, làn da màu lúa mạch và thân hình săn chắc, Giáng Sơ là một người đẹp sáng sủa và phóng khoáng, đường nét khuôn mặt săn chắc. Nhiêu Hòa thì khuôn mặt nghiêm nghị, lông mày sắc nét và đôi mắt rất có tinh thần, ngũ quan thâm thúy.

Mậu và a phụ trông rất giống nhau, chỉ là Mậu có một nốt ruồi nhỏ dưới mắt phải khiến anh trở nên quyến rủ hơn; Thịnh thì thừa hưởng khuôn mặt dày dặn của mẹ và đôi lúm đồng tiền nhỏ, khiến anh trông trẻ trung năng động hơn.

Trình Tùy cảm thấy người nhà mình quá đẹp, dáng chuẩn, dù ăn mặc tồi tàn, bẫn thỉu cũng không ngăn cản được vẽ đẹp của họ chút nào, thậm chí còn tăng thêm vẻ đẹp hoang dã, nêu đặt ở thời hiện đại, tùy tiện chụp một tấm ảnh cũng có thể nỗi tiếng.

Mặc dù thú nhân đều có thể trạng tốt và ngoại hình ở mức trung bình nhưng Trình Tùy vẫn cảm thấy rằng người nhà của mình là những người đứng đầu trong số các thú nhân.

Thấy trời cũng không còn sớm, cậu đi đến chỗ nhị ca: "Đã đánh cược thì phải chịu thua. Ca phải giúp ta làm món mì thịt và miến đỏ."

Thịnh hào hứng nói: “Chỉ cần ăn ngon là được, đệ muốn ta làm cái gì cũng được!"

Giáng Sơ động viên: "Tùy, hiện tại trong nhà mọi người đều nghe theo lệnh của ngươi."

Nghe được lời này của a mẫu, cậu đương nhiên ra chỉ thị không chút do dự: "Trước tiên rửa sạch đậu đỏ và đậu trắng, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ, rồi giã ra thật mịn."

Với rất nhiều người sức lao đông mạnh mẽ giúp đỡ công việc được thực hiện rất nhanh chóng, chẳng mấy chốc họ bắt đầu giã riêng hai loại đậu.

Thấy trời sắp tối, Giang Sơ đốt lửa trại.

Ánh sáng duy nhất vào ban đêm là lửa, nếu muốn làm việc vào ban đêm, họ phải đốt lửa trại ở Bá tử của mình, tuy nhiên, chỉ có một số ít người làm việc vào ban đêm, vì đốt lửa trại là một “hoạt động xa xỉ”.

Hầu hết tộc nhân trong bộ lạc không thể chuẩn bị nhiều củi như vậy trong hang nên họ sẽ hoàn thành công việc trước khi trời tối.

Nếu có lửa trại, hàng xóm sẽ quây quần giúp đỡ, hoặc ngồi trò chuyện, chơi đùa bên đống lửa.

Một lúc sau,đã có rất nhiều tộc nhân đến lửa trại của bọn họ, những người xung quanh tò mò nhìn họ giã đậu, sàng lọc cặn bã, xếp đậu lại, cuối cùng họ làm ra mấy cái nồi trông như bùn.

Trình Tùy đương nhiên chú ý tới, những tộc nhân đến xem biểu tình từ lúc đầu kinh ngạc đến cuối cùng hoàn toàn thất vọng, ánh mắt như muốn nói: Ôi, làm việc nhiệt tình hung hãng như hỗ, kết quả lại vô ích đúng thật làm làm người tức giận mà.

Trình Tùy trịnh trọng tuyên bố: "Như vậy được rồi, còn lại chỉ việc chờ đợi đến ngày mai."

Các tộc nhân vẫn không nhịn được, vội vàng nói:

"Nhiêu Hòa, Giáng Sơ, ngươi không thể cưng chiều Trình Tùy như vậy nhìn hắn đi, thật sự chỉ làm lăng phí đồ ăn."

“Trình Tùy là đồ ngốc, làm sao ngươi có thế tin lời hắn nói? Hắn còn đốt lửa trại để nấu, thật Ià lãng phí củi.”

"Tốt nhất các ngươi không nên ăn thứ này, nếu các ngươi ăn nó rồi bị đau bụng, bộ lạc không thể không có Nhiêu Hòa và Giáng Sơ dẫn dắt đội săn bắn, Mậu cũng là lực lượng chính trong đội săn bắn á.”

Thịnh rất thất vọng. Hắn nghĩ sẽ làm ra gì đó ngon như bữa chiều hôm nay nhưng bây giờ xem ra hắn cũng không ăn nỗi nhưng hắn vẫn không muốn Trình Tùy bị mọi người chỉ trích.

Hắn ta kiêu ngạo hét lên: “Các ngươi khoan hãy làm ồn, ta hỏi các ngươi, các ngươi có ngửi thấy mùi thơm ngon của bữa chiều nhà ta nấu hôm nay không?”

Mọi người sôi nỗi trả lời: "Nghe thấy được á, nó là mùi mà trước đây ta chưa từng nghe thấy, không phải Mậu đi bộ lạc bên cạnh sao, có phải là công thức mới học được từ bộ lạc đó không?”

Thịnh đẩy đệ đệ cảu mình đến trước mặt và nói rất tự hào: “Là đệ đệ ta làm bằng phương pháp của Thần thú chỉ cho, nó ăn siêu cấp ngon!"

Trình Tùy có chút hưng phần, đây là lẫn đầu tiên cậu làm cho nhị ca của mình tự hào như vậy.

Các tộc nhân trong bộ lạc không tin, chủ yếu vì Thịnh là điển hình của “giúp người thân mà không giúp lý”, còn thường nói những điều vớ vẫn chỉ đề giúp đỡ đệ đệ của hắn.

Ví dụ như máy ngày trước, Trình Tùy rõ ràng yếu đến mức không còn sức lực đễ thu thập nữa, nhưng Thịnh lại nói rằng Trình Tùy đang tập săn bắn ở nhà, ngay cả Thịnh cũng còn chưa có được tư cách để tập săn bắn đâu.

Các tộc nhân trong bộ lạc không phản bác Thịnh mà thay vào đó an ủi Nhiều Hòa và Giáng Sơ rằng Trình Tùy sẽ dần khỏe lại, vì vậy đừng quá nóng vội.

Một tộc nhân trong bộ lạc quên lời dặn của Nhiêu Hò mà thở dài: “Mậu và Thịnh đều là con ruột của ngươi, nhưng Tùy dù sao cũng là được nhặt...” Lúc này, hắn ta nhanh chóng đổi lời “Dù sao thì Tùy cũng là con ruột của ngươi, trong tương lai nó nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.”

Trình Tùy biết Nhiêu Hòa và Giáng Sơ sẽ không cho phép tộc nhân của mình nói với cậu rằng cậu không phải con ruột của mình, vì sợ cậu sẽ buồn, nhưng cậu muốn nói là: A phụ, a mẫu, cho dù ta thật sự ngu ngốc, ta cũng biết hỗ và sư tử cũng không thể sinh ra báo đen á!

Sự kết hợp của thú nhân với các loại hình động vật khác nhau bình thường không thể sinh ra con cái, chỉ một số ít trong số chúng có thể sinh con, hình thái đông vật của con non là một trong hai hình thú của a phụ, a mẫu chúng.

Ví dụ, Nhiêu Hòa là một con hỗ, Giáng Sơ là một con sư tử, con trai cả Mậu của họ là một con hỗ, và con trai út Thịnh của họ là một con sư tử.

Hình thái động vật của Trình Tùy là báo đen, không cần ai nói cho cậu biết, cậu cũng biết mình không thể nào là con ruột của Nhiêu Hòa và Giáng Sơ.

Cậu không quan tâm đến điều này, Nhiêu Hòa và Giáng Sơ đối xử với cậu không khác gì con ruột của họ, vì cậu ngốc nghếch và gầy yếu mà từ nhỏ cậu đã nhận được nhiều tình yêu thương và sự quan tâm chăm sóc tỉ mỉ hơn.

Thịnh nhìn bóng dáng các bộ tộc rời đi, cố ý lớn tiếng nói: “Tùy, ngày mai ngươi chuẩn bị đồ ăn ngon cho chúng ta, loại có mùi thơm đặc biệt thơm, để bọn họ ngửi được nhưng không ăn được.”

Sau khi các tộc nhân nói xong thì bỏ đi, Thịnh liền phàn nàn: “Nếu biết trước sẽ thành thể này thì thà đi ngủ còn hơn! Sau này đừng nghĩ đến việc lừa ta làm cu li cho ngươi nữa, a phụ, a mẫu cũng vậy các người sẵn lòng chiều chuộng đệ đệ, nhưng ta thì không!”

Giáng Sơ và Nhiêu Hòa xoa xoa đầu Trình Tùy nói: "Không sao đâu, đi ngủ đi, ngày mai chúng ta phải dậy sớm thu thập.”

Mậu trừng mắt liếc nhìn Thịnh, Thịnh cũng không dám nói gì nữa.

Trình Tùy đến bên cạnh Thịnh nói: "Ta sẽ nấu một món ăn ngon, ngươi phải kiên nhẵn và chờ đợi trong vài ngày."

Thịnh nhìn vào những chậu "bùn" lớn, trợn mắt liếc nhìn đệ đệ mình, rồi ngáp dài đi ngủ.

Trình Tùy chìm vào giấc ngủ với giấc mơ tuyệt với về việc ăn mì chua cay.

Khi thức dậy vào ngày hôm sau, cậu nhờ Mậu cùng mình đỗ nước trong trên bề mặt, một lớp tinh bột ẩm ước được lắng đọng chặt chẽ bên dưới.

Mậu ngạc nhiên nói: “Cái này trông ngon hơn tối qua nhiều.”

Trình Tùy kiêu ngạo nói: “Khi ta làm xong thì ngươi sẽ biết, nó ăn rất ngon”

Mậu không nghĩ ra cách làm món này, nhưng hắn vẫn giúp Trình Tùy dùng thìa vớt tất cả ra tấm da thú phơi nắng cho khô.

Trước khi ra ngoài thu thập, Trình Tùy đặc biệt tìm mấy đứa trẻ đang chơi đùa, nhờ bọn trẻ trông coi mấy tấm da thú, nếu trời mưa thì giúp bỏ vào hang, hứa là sẻ mang về thưởng cho chúng nó những trái cây nhỏ màu đỏ.

Cậu biết trẻ con đặc biệt thích ăn những quả nhỏ màu đỏ, có phần giống quả anh đào ở hiện đại, người nhà ra ngoài đi thu thập sẽ không hái riêng những quả như vậy cho đàn con, quả này phải tốn công tìm kiếm còn ăn không đủ no.

Trình Tùy vốn định làm thêm mứt trái cây và rượu hoa quả, thuận tiện mang về cho bọn trẻ.

Mèo trắng đi theo họ một lúc, giống như ngày hôm qua, chưa kịp gia nhập đôi thu thập thì con mèo đã bỏ chạy biến mất không thấy bóng dáng.

Điểm khác biệt là sau khi đến nơi, các tộc nhân phân tán đi thu thập, còn mèo trắng thì chạy ra ngoài, kêu meo meo như muốn dẫn họ đi đâu đó, và đôi mắt như muốn nói: Đi cùng ta, đi nhặt của hời!

—————————