"Thiên Bình, cô và học trưởng cãi nhau sao?"
Ở thư viện, Ma Kết ngồi giữa hai anh em họ Trương kia, mặt ai cũng nhăn nhó khó chịu, còn không thèm nhìn mặt nhau. Ma Kết không chịu được sự tò mò liền dè dặt hỏi cô. Cô nhìn qua anh rồi liếc qua Hữu Vinh.
"Đều do anh ấy cả."
Thiên Bình ấm ức nói.
"Còn không phải do em cứng đầu?"
Hữu Vinh liếc nhìn cô, hơi cao giọng khó chịu.
------- Flashbacks ---------
Tối qua, Thiên Bình và Hữu Vinh vẫn còn vui vẻ với nhau cùng xem phim. Đột nhiên Thiên Bình thấy khát nước nên mở tủ lạnh lấy nước, nhìn từ trên xuống dưới không tìm thấy thứ mình cần liền chạy ra chỗ Hữu Vinh nũng nịu hỏi:
"Vinh ca à, anh chưa mua thêm coca sao?"
"Uống nhiều coca không tốt cho sức khỏe. Trong tủ lạnh còn sữa lạnh, uống cái đó đi."
Hữu Vinh nhìn cô, dịu dàng nói.
"Ngày nào cũng sữa, anh cũng có thèm uống đâu chứ?"
Cô bĩu môi.
"Anh dùng để pha latte, anh có uống. Em không uống sữa không thì pha latte đi."
Anh nói
"Sắp hè rồi, trời nóng hơn hẳn, không uống nóng được, bỏ đá vào để tan ra thì nó sẽ nhạt nhếch."
Cô bĩu môi nói tiếp.
"Uống nhanh một chút là được."
"Uống phải nhâm nhi một chút chứ! Hơn nữa phải pha ra rồi mới được uống thì hơi phiền, lúc pha xong không biết chừng đã hết phim mất rồi! Coca vẫn cứ là nhất!"
"Lúc trước anh bảo anh pha cho em, em có chịu đâu? Cứ để anh làm cho là có mà uống. Sao cứ phải đòi uống coca cho bằng được?"
Anh tức giận mắng.
"Anh pha latte vừa ít sữa vừa ít syrup! Đắng muốn chết!! Như là chỉ có mỗi cafe ấy!"
Cô bĩu môi cãi.
"Còn em pha vừa nhiều sữa vừa nhiều syrup, ngọt muốn sâu răng! Như là chỉ có mỗi sữa với syrup ấy!!"
"Vì em không uống được cafe chứ bộ!"
"Vậy thì còn bày đặt uống cafe làm gì? Latte cũng là cafe đấy!"
"Latte có sữa nên không đắng! Mà cafe cũng có tốt cho sức khỏe đâu? Anh một ngày uống trên dưới mười ly cafe đắng ngắt!! Còn hay bỏ bữa!"
"Em uống một ngày cũng mấy lon coca! Lại còn hay ăn nhiều đồ cay, đồ chua! Đã mấy lần ăn nhiều đồ ăn vặt đến đau bụng vẫn không chừa!"
"Anh ăn cay còn hơn em! Chua cũng hơn em! Anh hay đâm đầu vào học bỏ bữa để bị đau bao tử! Em nhắc nhiều lần anh cũng không chịu nghe!"
"Em chỉ nhắc qua loa! Anh bỏ bữa em còn đang xem ba cái phim tình cảm sướt mướt khóc lên khóc xuống!"
"Lúc em đau bụng anh đang ở thư viện học không thèm để ý đến em! Học xong thấy có cuộc gọi nhỡ của em cũng không gọi lại, thấy tin nhắn cũng không trả lời! Về còn không biết dỗ em hết giận! Suốt ngày chỉ biết học học học!!!! Em ghét anh!!!! Không chơi với anh, không nói chuyện với anh nữa!!!!"
Nói rồi Thiên Bình mang hai mắt đỏ ngầu, ấm ức chạy về phòng.
"Em...!! Được được! Em ghét anh, anh cũng ghét em!!!! Để anh xem em giận được bao nhiêu ngày!!"
Hữu Vinh hét lớn
------ End Flashbacks --------
Lâm Ma Kết thật sự cảm thấy mệt mỏi với anh em họ Trương rồi. Chỉ nghe câu chuyện của họ cũng thấy mệt mỏi rồi. Có mỗi chuyện đồ uống cũng cãi nhau đến lôi ra cả tá chuyện để cãi.
"Ma Kết, anh nói với Vinh ca là chút nữa nhớ ăn cơm. Không được bỏ bữa."
Thiên Bình nhìn đồng hồ rồi lạnh lùng nói nói Ma Kết.
"Học trưởng, Thiên Bình nói anh chút nữa nhớ ăn cơm, không được bỏ bữa."
Ma Kết chuyển lời cho Hữu Vinh.
"Nói với nó anh bỏ một bữa trưa không thể chết được! Có nó lo mà ăn uống đầy đủ."
Hữu Vinh thờ ơ nói. Ma Kết quay sang Thiên Bình chuyển lời. Chưa cần anh nói cô đã đáp trả:
"Nói với anh ấy, anh ấy không ăn, bữa tối tôi bỏ đói ảnh."
"Nói với nó, nó không nấu anh cũng tự biết vào bếp nấu!"
"Nói với anh ấy, lúc đó anh về mệt nhất định chả có sức mà tự nấu. Đều là tôi nửa đêm phải dậy nấu cho ảnh."
"Nói với nó, anh nấu mỳ gói không cần tốn sức. Không cần nó giúp."
"Nói với anh ấy-----"
"Nói với nó----"
"Hai người tự đi mà nói với nhau!"
Sức chịu đựng của Ma Kết cuối cùng cũng đến giới hạn, tức giận nói. Thiên Bình lườm cả Ma Kết và Hữu Vinh, hờn dỗi đi khỏi thư viện.
"Thiên Bình! Đừng giận tôi!"
Ma Kết hoảng, chạy theo Thiên Bình.
Để lại Hữu Vinh một mình, anh cũng chẳng nói gì, thờ ơ học tiếp. Còn Ma Kết đuổi theo Thiên Bình, cô không những không đứng lại, lại còn chạy một mạch đi mà Ma Kết thì không để cô chạy mất, cứ đuổi theo. Khiến cảnh tượng tự nhiên trở nên kì quái. Có điều Thiên Bình vốn yếu thể thao mà Ma Kết thì lại là dạng giỏi toàn diện nên đuổi kịp cũng không quá khó khăn.
"Tôi xin lỗi, đừng giận nữa!"
Ma Kết nói. Thiên Bình vẫn trừng mắt nhìn anh.
"Tôi không có giận anh!"
Thiên Bình tức giận nói một câu, rồi quay lưng với anh.
"Vậy sao lại trừng mắt, cao giọng với tôi? Còn quay lưng với tôi nữa. Còn không phải giận thì là gì?"
Ma Kết xoay cô lại .
"Đã bảo không phải giận anh! Tôi giận Vinh ca!"
Thiên Bình khó chịu
"Sao lại giận? Nói ra thì học trưởng cũng muốn tốt cho cô thôi mà."
Ma Kết nói.
"Nhưng anh ấy nói tôi lại không nhìn lại chính mình! Làm như chỉ có mỗi tôi làm sai... Có phải tôi trẻ con không hiểu chuyện đâu chứ?"
Thiên Bình phụng phịu ấm ức. Ma Kết nhìn thấy bộ dạng này liền phì cười. Đây là lần đầu anh thấy Thiên Bình trẻ con thế này.
"Được rồi mà."
Anh cười dịu dàng, xoa đầu cô.
Ánh mắt cô nhìn anh liền dịu đi một chút. Cô thầm nghĩ là bàn tay của anh so với Hữu Vinh hình như bằng nhau.
"Tôi đói. Chúng ta đi ăn cơm đi!"
Cô nhìn anh, nhẹ giọng nói.
"Được. Chúng ta đi thôi."
Anh cười và nắm lấy tay cô nhưng cô rút tay ra, vẫn đi cùng anh. Anh không nói gì, cười nhạt, tiếp tục đi.
"Mình có lẽ nhanh quá rồi..."___________________________________
Buổi tối, Hữu Vinh ở lại nhà bạn học nên về rất muộn. Đã là nửa đêm, trong nhà tối om, chỉ còn mỗi ánh đèn ở nhà bếp. Hữu Vinh nhíu mày nghi hoặc, bước vào bếp liền thấy một cái dáng con tôm gục mặt trên bàn ăn, đôi mắt lục bảo khép chặt, mái tóc vàng hoe rũ xuống trước hàng mi đen dài. Cũng trên bàn ăn đó là mấy món ăn bày trí đẹp mắt, gọn gàng, không lộn xộn nhưng đã nguội ngắt từ lâu. Chén đũa xếp gọn một bên, vẫn còn nguyên mỗi thứ một cặp sạch sẽ.
"Con bé ngốc, nói là bỏ đói anh mà sao giờ lại bỏ đói chính mình thế này chứ?"
Anh đau lòng nói.
Nhẹ nhàng tránh đυ.ng đến cô khiến cô tỉnh giấc, anh đem chỗ thức ăn nguội ngắt đó hâm nóng lại. Chốc chốc mùi thơm đã lan tỏa hết trong căn bếp nhỏ. Thiên Bình ngồi dậy theo bản năng, mắt vẫn còn nhắm chặt. Hữu Vinh nhìn thấy liền phì cười, xem ra là đói lắm rồi.
"Dậy rồi thì múc cơm ra trước đi. Anh xong ngay thôi."
Hữu Vinh dịu dàng nói
"Vâng..."
Giọng ngái ngủ của cô vang lên, dụi mắt một chút rồi với lấy mấy cái chén rồi mở nắp nồi cơm. Cơm múc ra còn bốc khói nghi ngút, bởi đậy kín nắp cơ mà. Hữu Vinh bày lại thức ăn ra rồi tự lấy đôi đũa của mình tự gắp món tôm ăn. Còn Thiên Bình chưa tỉnh ngủ cầm đũa nhìn chén cơm chưa ăn.
"Ăn tôm đi này.
"Hữu Vinh nói gắp một con tôm đến.
Thiên Bình liền há miệng ăn cả con tôm. Anh phì cười.
"Em nấu ăn càng lúc càng giỏi đó, sắp vượt qua anh rồi."
Anh cười khen ngợi
"Em vượt qua anh từ lâu rồi..."
Cô thều thào, vẫn còn buồn ngủ. Đáng lẽ anh phải nói cô rửa mặt từ lúc mới dậy rồi mới đúng, nhưng không sao, như thế này rất đáng yêu.
"Ừ ừ. Anh bị em bỏ xa rồi."
Anh cười cười công nhận.
Sau đó anh lại tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện, đúng hơn là độc thoại, thỉnh thoảng xen vào cuộc độc thoại là giọng nói mệt mỏi không chịu tỉnh ngủ của một người.
"Anh có mua coca lạnh cho em rồi đấy. Chút nữa nhớ uống."
"Vâng..."
Anh em họ Trương là vậy, có những khi giận nhau nhưng chẳng cần mở miệng cầu xin tha lỗi, chỉ cần như vậy thôi là được.