Chương 23

“Hả? Cô còn muốn tự mình đệm nhạc?” Vạn Duyệtcảm thấy cô thật sự như đang nói đùa.

Hơn nữa trong túi này có thể có nhạc cụ gì.

Dương cầm, đàn violin, … Nhưng thường là nhạc cụ trang nhã, không có cái nào nhỏ đến thế.

Sẽ không phải là Ukulele đi?

Ôi trời ạ, bây giờ nhiều người đều biết chơi Ukulele, nó đã trở thành nhạc cụ nổi tiếng trên mạng, cô cho rằng mình còn có thể nổi bật sao? Đàn ghi- ta còn hay hơn Ukulele nha!

Vạn Duyệt không phải người duy nhất nghĩ như vậy.

Bình luận cũng đều hết chỗ nói rồi.

Ba người trong công ty Đinh Toàn đã cùng nhau hát bài “Có chút ngọt”. Hát thật sự ngọt ngào, các cô trang điểm cũng đủ nữ tính. Thực hiện mấy động tác vũ đạo đơn giản, một chút thở hổn hển cũng không có, xem ra cũng khá mạnh.

Nhưng mà ở phía sau, có một người vào sai nhịp khiến cho tiết tấu của cả đội bị rối loạn.

Theo nhóm chính là như vậy.

Sự xuất sắc của một người không thể làm nên sự xuất sắc của cả tập thể.

Và nếu như một người tụt lại phía sau, điều đó có thể kéo thứ hạng của cả đội xuống.

Triệu Thu Doanh tập hợp lại ý kiến của huấn luyện viên, cuối cùng tuyên bố đánh giá xếp lớp của các cô: “C, E, E.”

Đinh Toàn cầm C.

Cô ả bị trừ sáu điểm.

Đinh Toàn hít một hơi, nước mắt rơi xuống.

Không khí trên khán đàn bỗng trở nên nghiêm trọng.

Có chút bình luận bắt đầu oán giận:

[ Thật nghiêm khắc đối với Đinh Toàn.]

[Cô ả dù không lấy được A, cũng có thể được B đi.]

[Hôm nay thật sự có người có thể lấy được A sao.]



Khi đến lượt Lâm Tư Phong, các cô đã nhảy điệu nhảy cổ điển của nhóm nhạc nữ nước ngoài, đã khiến toàn bộ khán giả phấn khích.

Tràn ngập hàng loạt bình luận.

Người đứng đầu Tuyên Văn lãnh đạm nhận xét: “Nhiều tư thế chưa đủ chuẩn nhưng nhảy cũng được.”

Diệp Liên Na cũng lên tiếng: “Đến đoạn sau thì động tác chưa rõ ràng, hát đều bị lệch nhịp, rơi nhịp.”

Cuối cùng Triệu Thu Doanh tuyên bố đánh giá xếp lớp của các cô: “B, C, C, C, E.”

Lâm Tư Phong lấy được B.

Bình luận lập tức có người bình luận:

[Không nên lấy A sao?]

[Nhảy chính là vui vẻ, mặc kệ chuẩn hay không chuẩn, nhảy ổn chút là có thể lấy được đánh giá cao]

Sau đó hai bên nói nói liền ầm ĩ lên.



Da đầu Vạn Duyệt đều đã tê rần, giọng cô ta run run nói: “…Đến chúng ta.”

Giang Tốc lên tiếng đáp ứng: “Ừm.” Cầm túi lớn, đi phía trước.

Vạn Duyệt vừa thấy, hai mắt trợn tròn vì kinh ngạc.

Cô có bệnh à? Thật sự là xách theo cái túi lớn lên sân khấu!

Vạn Duyệt muốn đuổi theo, Ôn Tình Tình túm cô ta lại: “…Đừng làm loạn.”

Vạn Duyệt hít một hơi, đành phải kìm nén sự xúc động. Hôm nay nếu Giang Tốc làm loạn vậy thì đúng là trò hề.

Bây giờ Dư Tâm Nghiên dường như trở thành tiểu chân chó ngốc nghếch của Giang Tốc, vui sướиɠ đi theo, nhất thời khẩn trương vơi đi không ít.

Rốt cuộc các cô cũng đứng ở trên sân khấu.

[Tới tới, màn biểu diễn kéo hông của Tam Kim sắp tới.]

[Không đến mức đi, năm nay đào được Ô Tình Tình, cô ấy hẳn là có trình độ.]

[Có bằng Lâm Tư Phong không?]

Các cô cũng chọn một bài hát ngọt ngào, hát không quá khó khăn. Chẳng qua nhịp điệu nhanh hơn so với nhóm Đinh Toàn một chút.

Đây là do đạo diễn tự mình chọn.

Nói như vậy không dễ để mắc sai lầm.

Ôn Tình Tình bắt đầu trước. Sau đó là Dư Tâm Nghiên, Giang Tốc.

Khoảnh khắc Giang Tốc cầm microphone mở miệng, tất cả mọi người giật mình.

Giọng của cô gái thật sự dễ nghe quá mức, dễ nghe đến nỗi có chút bất ngờ trong nhóm này.

Tuy rằng Vạn Duyệt sớm nghe qua, nhưng giờ phút này vẫn không nhịn được siết chặt lòng bàn tay.

Có phải bây giờ tất cả bình luận đều khen cô?

Liệu cô ta có trở nên nhạt nhoà vì chuyện này không?

Vạn Duyệt lại căng thẳng, đầu óc tràn ngập suy nghĩ, tim đập nhanh, hát sai nhịp.

Vốn dĩ hát sai không phải chuyện gì lớn.

Nhưng sau khi cô ta hát sai thế, cô ta đã dừng lại.

Nhịp điệu hoàn toàn bị rối loạn, lại trở lại chỗ Ô Tình Tình, cô ấy không thể kiềm chế được nữa.

Ngược lại là Dư Tâm Nghiên như được huấn luyện ra tư duy phản xạ giống người máy, cô ấy ổn định vững chắc tiếp tục, lấy lại giọng điệu và nhịp điệu.

Nhưng lòng Ô Tình Tình vẫn trầm xuống.

Bởi vì phía sau còn có lời của Vạn Duyệt.

Quả nhiên.

Sau khi luân phiên một vòng, tới Vạn Duyệt, thế nhưng lại một lần nữa mắc kẹt.

Vạn Duyệt càng ngày càng hoảng sợ, nước mắt lưng tròng.

Một bài hát vốn dĩ rất ngọt ngào đã bị cô ta bẻ thành từng mảnh như thể nhà trai đột nhiên nɠɵạı ŧìиɧ vào đêm trước đám cưới vậy.

Trên trán Dư Tâm Nghiên, Ô Tình Tình đều đổ đầy mồ hôi.

Chỉ có sắc mặt Giang Tốc vẫn không biến đổi.

[Quả nhiên là bóp team… mỗi năm Tam Kim đều có thể làm ta xấu hổ.]

[Ô Tình Tình quá thảm rồi.]

[Dư Tâm Nghiên có chút ngoài dự đoán nha, như thế nào cô ấy còn ổn hơn so với Ô Tình Tình?]

[Giang Tốc một chút đều không hoảng hốt … Là có chỗ dựa hay sao.]

[Chỗ dựa cái rắm, thế này còn cứu vãn như thế nào? Giang Tốc hơn phân nửa là không có sự đồng cảm. Nói rồi, cô gái này chắc là tới phá thôi.]

Người này đã gõ một nửa bình luận và gửi nó đi trước khi cô hát xong.