Chương 22

Trong khu biệt thự cao cấp.

Có một căn biệt thự lẻ loi nằm tại một vùng đất rộng lớn, xung quanh là những vườn hoa tư nhân. Trông nó tựa như bá chủ của nơi này.

Mà trong biệt thự lúc này, những người hầu đang run rẩy báo cáo với người đàn ông trước mặt: “Giang tiểu thư đã biến mất từ lâu..”

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt tuấn tú hơn phân nửa chìm trong bóng tối.

“Sao bây giờ mới báo?”

“Cô ấy rời nhà lần này cũng không phải lần đầu tiên, trước đây lúc ngài không có ở đây, cô ấy thường xuyên sẽ chạy ra bên ngoài… Lần này bọn tôi cũng cho rằng, cũng cho rằng sau vài ngày thì cô ấy sẽ về.”

“Em ấy năm nay bao nhiêu tuổi?” Anh thuận miệng hỏi.

“Mười chín.”

Người đàn ông dừng lại, trầm giọng nói: “Thì ra đã hơn một năm…”

Người hầu thầm nghĩ: ‘Đúng rồi, làm gì có ai như ngài, giúp đỡ người chưa thành niên thì cũng thôi đi, còn mất công nuôi dưỡng tận một năm trời.’

“A Đấu, làm không xong thì bớt nói xấu em ấy đi. Tôi cũng không chẳng phải bố của em ấy.” Người đàn ông lạnh như băng mà nói, sau đó thì cũng không nhắc lại vị Giang tiểu thư này nữa.

Lát sau người đàn ông nhận được cuộc điện thoại.

Đầu dây bên kia nóng lòng muốn mời anh đến thị sát hiện trường của Vi Quang.

Người đàn không kiên nhẫn nói: “Ông thấy tôi rất rảnh rỗi làm mấy việc này sao?”

Đầu dây bên kia bỗng khựng lại, cúi người trong sự xấu hổ và sợ hãi, dù biết người đầu bên kia không thế nhìn thấy.

Bà mẹ nó, ai nói Trình tiên sinh thích mấy cô gái trẻ đẹp?

Làm ông ta tưởng Trình tiên sinh sẽ đến xem qua một cái chứ!

Người đàn ông tắt điện thoại, day day thái dương, đi lên tầng nghỉ ngơi.

Anh đã mất ngủ ba ngày rồi.

Tổ chương trình vội vàng lao vào phòng, thay cho Giang Tốc một chiếc máy ảnh mới, lúng túng giải thích lại vấn đề quay phim cho cô.

Họ cho rằng mọi người đều biết những quy tắc này nên đành chấp nhận mà không giải thích gì thêm, suýt chút nữa thì gây ra sai sót không mong muốn.

Giang Tốc không chút để ý mà gật đầu, nhưng cô không cảm thấy chuyện này đáng sợ lắm.

Camera sẽ tự động khoá khuôn mặt.

Khi nó quay theo hướng của một người thì khó tránh khỏi sẽ phát ra một âm thanh nhỏ.

Lúc đầu Giang Tốc không biết âm thanh đó là gì, nhưng sau đó cô đã phát hiện ra và phá huỷ thứ đó trong một lần.

Thấy cô không cố ý gây phiền phức cho tổ chương trình, tổ chương trình thầm thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt của họ quét qua khuôn mặt của cô gái, trong lòng nghĩ quả nhiên là một người yếu đuối.

Không có chút nóng nảy nào cả.

Tuyển chọn A có lẽ đều là tuyển chọn mù quáng.

Tổ chương trình rời đi, Giang Tốc cũng che đi camera, tắm rửa, ngủ sớm.

Khán giả ở phòng livestream nóng lòng muốn xem buổi tập luyện của cô cho đến cuối cùng.

Bởi vì giường quá thoải mái, Giang Tốc khó có thể ngủ thêm một giấc.

Ngày hôm sau chính là đánh giá xếp lớp ban đầu.

Cô chậm rãi ăn sáng, thay quần áo, lúc này mới đi xuống dưới lầu. Khán giả trong phòng livestream nhất thời không nói nên lời.

[Cô không vội chút nào à?]

[Khả năng chính là trải nghiệm ở đây một thời gian thôi, dù sao cũng sẽ không vào được.]

Theo trình tự đánh giá xếp lớp ban đầu, thứ tự chính là lên sân khấu theo trình tự lớp mà mình chọn. Đầu tiên là A, sau đó là B C D E F. Mà mỗi cái đánh giá xếp lớp được sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái của công ty.

Bởi vì Giang Tốc đã chọn A nên Vạn Duyệt bọn họ cùng khối với cô, xếp ở phía trước đợi lên sân khấu.

“Đinh Toàn thứ nhất, Lâm Tư Phong công ty bọn họ thứ hai, sau đó là chúng ta…” Ô Tình Tình rất nhanh đã đoán ra trình tự.

Vạn Duyệt đã khẩn trương đến nỗi trán đầy mồ hôi.

Chưa bao giờ cô ta lên sân khấu sớm như thế.

Ô Tình Tình giải thích lại lời đạo diễn: “Nhớ phần hát từng người, đừng quên nhảy, …”

“Còn có, đạo diễn bảo cô, cố gắng nổi bật một chút.” Ô Tình Tình nhìn về phía Giang Tốc, sắc mặt phức tạp.

Rõ ràng Giang Tốc huấn luyện chưa được bao lâu, nhưng trọng trách này lại đặt ở trên vai cô.

Trên mặt Giang Tốc một chút khẩn trương cũng không có, cô hỏi: “Muốn nổi bật nhiều hơn?”

Vạn Duyệt nghe xong còn cho rằng cô muốn rút lui, không khỏi lên tiếng: “Cô xem mà làm đi. Nếu một chút nổi bật cũng làm không ra, đạo diễn cũng không biết giúp cô như thế nào.”

Nhóm chính là như vậy, cá nhân thật sự rất khó nổi bật.

Chẳng sợ Giang Tốc hoạt động tốt như thế nào ở trong công ty, khi mọi người trộn lẫn với nhau thì không nhất định có thể nổi bật.

Giang Tốc: “Được, tôi biết rồi.”

Tiếp theo, các cô luyện tập bài hát lại một lần nữa, nhưng Giang Tốc đã biến mất.

“Cô làm cái quái gì vậy? Lâm trận bỏ chạy?”

Ôn Tình Tình lại sửng sốt: “Trở lại rồi.”

Sau đó tất cả mọi người thấy cô gái kéo theo một cái túi lớn trở lại.

“Này là cái gì?” Dư Tâm Nghiên tò mò hỏi.

Giang Tốc: “Hỏi mượn tổ chương trình, nhạc cụ.”