Chương 17: Là Ai Phản Bội Ai ?

Tối hôm đó Vương Nhất Bác cùng Khả Ân trở về nhưng cậu lại không thấy anh đâu...

"Anh xem anh ta như vậy gọi là người có gia đình sao? Toàn đi khuya"

Cậu gạt tay Khả Ân ra vì câu nói đó...trong lòng cậu hiện tại đang rất phẫn nộ, đây là lần đầu cậu thấy Tiêu Chiến đi đêm mãi đến tận giờ này...

"Anh làm gì mà đẩy em vậy? Anh quan tâm lại vợ cũ à?" Khả Ân khoanh tay lại gương mặt méo mó mà trách...

"Em có thôi đi không?" Cậu bỏ lại một câu sau đó gọi dì Hoa..

"Dì Hoa đâu rồi!"

Dì Hoa đang bế Toả nhi liền vội chạy ra, cậu thấy vậy liền nghĩ trong đầu, con cái không lo, anh hư hỏng từ khi nào vậy?

"Tiêu Chiến đi lúc nào vậy?"

Dì Hoa nhanh chóng trả lời lại, cậu chủ ngày hôm nay lại biết quan tâm đến Tiêu Chiến rồi sao?

"Dạ cậu ấy đi lúc sáng"

Sáng? Là đến tận bây giờ vẫn chưa về? Cậu không nói lại một thân khó chịu đi lên lầu, Khả Ân thấy thế liền đi theo....

Bước vào phòng cậu quăng áo xuống giường tháo cà vạt ra ngồi mạnh xuống...

Tiêu Chiến anh đang chơi cái trò gì vậy? Anh đi đâu? Anh ở cùng ai giờ này? Không phải anh lo cho con anh lắm sao mà lại chưa về...cậu như ngồi trên đống lửa vậy, lúc sáng cậu nhìn thấy anh rất khác, tựa như không phải là Tiêu Chiến mà cậu đã từng gặp, anh không nhìn lấy cậu một lần anh chỉ chăm chú vào những cánh hoa thuỷ tiên...trong khi đó cậu muốn gây sự chú ý đến anh bằng việc cậu thân thiết với Khả Ân anh cũng không để ý...từ bao giờ anh có khuynh hướng không quan tâm cậu nữa, cậu có cho phép anh như vậy sao? Hay bên ngoài Tiêu Chiến đã có người khác....

Khả Ân nhìn cậu nảy giờ, cậu như vậy là sao? Có phải đã chán y rồi không? Muốn quay lại với Tiêu Chiến? Y chỉ là vật mua vui của cậu thôi sao?

"Nhất Bác, hôm nay anh thật lạ đó...em đứng đây từ nảy giờ anh cũng không đếm xỉa là sao?"

Khả Ân ngồi xuống cạnh cậu đôi mắt đỏ ửng mà khóc...

"Có phải anh chán em rồi không?"

Cậu quay sang nhìn y tau quàng qua vai y ôm vào lòng...

"Xin lỗi, hôm nay anh mệt"

"Anh nói dối, rõ ràng anh đang lo lắng cho anh ta"

Đúng! Cậu chính là lo lắng cho Tiêu Chiến, nỗi sợ của cậu làm bản tính chiếm hữu cậu càng lên cao..

"Em nên biết anh và anh ấy chưa ly hôn"

Y rời khỏi vai cậu...

"Nhưng anh ta đề nghị anh lại không chịu, tại sao anh lại không chịu, ly dị quách cho rồi hạng người đó anh còn muốn sống chung sao? Không trong sạch, không yêu anh thì tại sao anh không ly hôn?"

Không trong sạch? Chính cậu đã nói với anh như thế...có phải chăng Tiêu Chiến đang làm mọi việc theo mong muốn của cậu...cậu không bao giờ muốn ly hôn với anh, nếu là ghen hờn, nếu anh vẫn còn trong ngóng người cũ, có lỗi với cậu thì cậu chỉ muốn hành hạ anh cả đời này....

Yêu? Đã từng yêu đến như vậy....nhưng một khắc lại biến thành nỗi hận khôn nguôi....

.

.

Đêm đó cậu qua phòng anh ngồi chờ anh về, đêm nay cậu muốn bên đây để hỏi rõ anh vì sao cả ngày không về nhà, cậu rời khỏi phòng mặc cho Khả Ân có giận dữ trách móc, đã là tình nhân với cậu thì cậu không muốn lâu dài quan trọng vẫn là Tiêu Chiến.

Câu đi ra lan can nhìn xuống dưới cổng...tại sao anh vẫn chưa về? Tim cậu đập mạnh loạn xạ, cậu lấy điện thoại gọi cho anh nhưng bên kia lại không bắt máy...

"Tiêu Chiến anh phát điên gì vậy? Anh đang ở đâu? Đừng để tôi phải lôi anh về và đánh gãy chân anh" cậu lầm bầm nghiến răng đập tay mạnh vào lan can...đồng hồ đã điểm 11h đêm...

Khốn kiếp!

Cậu lấy áo khoác rời đi xuống lấy xe tìm kiếm anh, cậu chạy qua từng con phố tụ điểm...khoé mắt chớm đỏ...có phải anh đã bỏ đi luôn rồi không?

.

.

Tiếng nhạc du dương trong nhà hàng sang trọng, những chiếc ly rượu vang cụng vào nhau vang lên lách cách...

"Tiêu Chiến! Mời em..."

"Cảm ơn Hà tổng"

Anh ngồi đối diện cùng Hà tổng Hà Nhậm Minh, chính là đối tác cũ của Tiêu thị và hiện tại đã nằm bên Vương thị, ông ta chính là mê đắm sắc đẹp của Tiêu Chiến và cũng thật không ngờ ông vinh dự hôm nay lại gặp người trong mộng.

"Em muốn tôi hợp tác lại Tiêu thị?"

Anh mỉm cười, nụ cười có thể gϊếŧ chết cả đối phương, dù thời gian đã quá muộn anh rất nhớ Toả nhi ở nhà, bé con đã ngủ hay chưa? Nhưng khuôn mặt anh vẫn phải vui vẻ để chấp nhận...muốn lấy lại tất cả, muốn trả hận cho cuộc đời anh...trả hận đi cả tình cảm, anh muốn Vương Nhất Bác sau này phải quỳ xuống chân anh mà cầu xin anh tha thứ, nhờ cái ơn tình của cậu mà ngày hôm nay đã dạy cho tôi một bài học đắt giá...

"Đúng vậy! Ông rất hiểu ý tôi"

Ông ta bỗng chạm nhẹ vào tay anh...anh rất buồn nôn mỗi lần tiếp xúc những tên háo sắc như vậy, từ sáng đến giờ anh đã tiếp xúc bao doanh nhân họ cũng giống như ông ta hiện tại.

Anh giả vờ rút tay lại sau đó lên tiếng..

"Hà tổng! Xin đừng..."

Ông ta nhếch môi lên cao....

"Làm theo ý em thì em cho tôi lại cái gì?"

Anh cười nhẹ, làm sao anh không hiểu ý niệm của ông ta....

"Tôi hiểu ý ông,chuyện kia ông không thể ép buộc tôi được...ông đã có vợ rồi nên đứng đắn một chút"

Câu cảnh cáo đầy sức hút đối với ông ta, ông ta mê mẩn nhìn theo thân thể anh từ trên xuống, hoa đẹp là hoa có gai, lộng lẫy bao nhiêu thì cũng không đến lượt mình lựa chọn...ông ta cúi mặt cười sau đó ngước lên nói...

"Em thật khó nuốt! Vì em đẹp nên tôi chấp nhận"

Hoá ra đàn ông trên đời chính là mê cái đẹp, cái thay đổi, cái gọi là sắc sảo yêu nghiệt...giây phút này anh lại nghĩ đến cậu, anh thay đổi có phải là chính xác không? Đàn ông ai không yêu cái sự quyến rũ đẹp đẽ bên ngoài...từ khoảnh khắc cậu gặp anh và đoạt đi mất trái tim lẫn đời anh, anh cứ nghĩ cuộc sống đầy đủ ấm no cùng người mình cũng yêu là muôn đời dài lâu nhưng cậu vẫn giống như những tên đàn ông khác đều là loại người đổi thay tham mê lạc thú phản bội đi tình cảm chân thành của anh....

Anh chào tạm biệt Hà tổng ra về, ông ta đích thân đưa anh ra taxi khi anh định bước vào thì bỗng dưng bị ông kéo lại hôn vào má anh một cái.

"Dù không có tình cảm em nhưng cũng phải có một cái gì đó"

Anh thật sự chán ghét cùng tức giận, anh muốn xoá đi dấu vết ông ta vừa hôn anh...nhưng vì cả một hành trình cố gắng trước mặt nó bắt buộc anh phải kiên trì nhẫn nại...anh cười nhẹ nhàng.

"Một lần nữa cảm ơn ông, tạm biệt"

Anh vẫy tay chào Hà tổng, anh rời đi thì ông ta vẫn luyến tiếc rất nhiều nhưng lại hời cho ông ta được một cái hôn hiếm có.

.

.

Anh trở về nhà khi đã gần nửa đêm, anh bước vào nhà chỉ toàn là u tối, có thể mọi người đá ngủ...Tiêu Chiến thật nhớ Toả nhi chỉ muốn nhanh chóng nhìn con một chút, Toả nhi đã ngủ say giấc trong phòng của dì Hoa nên anh cũng an tâm phần nào....

"Hay nhỉ? Cuối cùng cũng vác xác về nhà"

Câu nói làm anh giật mình, Vương Nhất Bác ngồi trên ghế, cậu tìm không được anh nên đã quay về...buồn bực cậu tìm rượu mang ra để tự mình nhắn nhủ nhưng không ngờ Tiêu Chiến đã về.

Thấy cậu anh không tỏ vẻ gì cả, đèn vốn dĩ không bật lên nhưng vẫn hiện lên thân ảnh của anh , dáng người ấy, gương mặt góc cạnh ấy...mọi thứ chỉnh tề đẹp đẽ...anh đã đi hẹn hò với ai mà giờ này mới về?

"Cậu ngồi đây làm gì? Sao không lên cùng người yêu của cậu"

Anh chính là châm biếm cậu, Vương Nhất Bác đặt mạnh chai rượu xuống bàn đứng dậy và đến chỗ anh... cậu nắm chặt cánh tay anh lên...

"Nói! Ngày hôm nay anh đã đi đâu?" Cậu lớn giọng.

Anh mỉm cười tiến sát lại gần cậu...tay anh chạm nhẹ vào ngực cậu vuốt nhẹ...

"Cậu lại muốn mạnh bạo rồi có phải hay không?" Ánh mắt anh nhìn từ ngực cậu sau đó liếc ánh mắt lên đôi mắt cậu...

Hành động này là sao? Vương Nhất Bác thật sự không hiểu anh có ý gì nhưng trên người anh lại vươn mùi rượu vang thượng hạng...cậu trợn mắt nhìn thẳng anh...

"Anh hẹn hò? Phản bội?" Cậu hỏi anh.

Anh nhếch môi lên cao....phản bội? Vương Nhất Bác chiêu dụ cậu khiến tôi lại buồn nôn vì bên cạnh cậu tôi chỉ nghe mùi của cái tên MB kia mà thôi...anh vòng tay lên cổ cậu...cậu thấy anh thật lạ? Nhưng người trước mặt cậu đây có còn là một Tiêu Chiến cậu đã từng gặp...cậu gần như nắm chặt tay mình đến rỉ máu vì nghĩ anh đêm nay có hẹn với kẻ khác.

"Là ai phản bội ai? Nếu như tôi nói cậu ngày hôm nay tôi đi khách sạn cùng người tôi mới quen cậu có tin không? Chúng ta từ nay đã phân rõ ràng cậu không nhớ hay cố tình quên?"