Chương 9

Đời trước cha mẹ gặp tai nạn xe cộ qua đời, khoản vay mua nhà, mua xe đè ở trên đầu tôi, tôi không có tiền vào đại học, cũng không muốn bán di vật của cha mẹ lấy tiền mặt mới lựa chọn cuộc sống đi bốc gạch.

Không nghĩ rằng một sớm xuyên qua, lại lần nữa có được sự quan tâm của người nhà, cảm nhận được sự ấm áp của gia đình…

“Con gái thích hào hoa phong nhã, có văn hóa, học tốt, vẻ ngoài đẹp, tuổi không thể quá lớn, tốt nhất chỉ lớn hơn con hai ba tuổi, kết cấu nhân khẩu trong nhà đơn giản, con qua đó sẽ không bị bắt nạt…”

“Ái chà, phu nhân nàng mau nếm thử, hình như hôm nay phòng bếp làm đồ ăn hơi mặn ấy.” Cha quay đầu nhìn về phía mẹ, nghiêm túc nói.

“Ta nếm thử xem, đúng vậy nè, Thiệu An, con ăn thì nhớ uống thêm nhiều nước nha.” Mẹ cũng không thèm nhìn ta, quay đầu nói chuyện với em trai.

Làm gì vậy? Làm gì vậy? Không phải là hai người bảo con đưa ra yêu cầu trước sao? Thế mà giờ bắt đầu nói gần nói xa à?

Đề tài này xoay chuyển cũng quá đông cứng rồi đó!

Nhìn ánh mắt u oán của tôi, mẹ thở dài một hơi nói:

“Con gái à, không phải mẹ không giúp con, yêu cầu này của con tìm toàn bộ kinh thành cũng không tìm ra một được một người nữa.”

Đề cập nhiều yêu cầu như vậy chỉ là vì chặt bỏ tâm tư cha mẹ tìm nhà khác cho tôi thôi.

Con gái ở cổ đại có rất nhiều trói buộc, chế độ một vợ một chồng ở hiện đại cũng khó có thể thực hiện.

Cả đời chỉ có một vợ như cha dù sao cũng là số ít.

Tôi không muốn cả đời bị trói buộc ở trong nhà cao cửa rộng, tranh chồng với một đám phụ nữ, điều tôi khát vọng vẫn là một đời ngọt ngào, chỉ thuộc về hai người.

“Vậy thì con…” Không gả nữa thôi.

Tôi còn chưa nói xong, em trai đã liều mạng giơ tay ý bảo tôi cho nó nói chuyện.

Mẹ kỳ quái nhìn nó:

“Trình Thiệu An, con không có việc gì thì giơ tay lên làm gì?”

Em trai thật cẩn thận hỏi tôi:

“Chị ơi, em có thể nói không?”

Mẹ nói:

“Có cái gì mà không thể nói? Trình Thiệu An con nói đi.”

Trình Thiệu An vội vàng trả lời: “Con biết, con có biết người như vậy! Là anh Liễu! Anh ấy lớn hơn chị hai tuổi, trong nhà anh ấy là con một, hơn nữa trông rất đẹp trai.”

Cứ như vậy, câu chuyện đội quần của tôi lại bị đem ra nói một lần nữa.

Hu hu hu, gϊếŧ người tru tâm.

Mẹ đuổi theo tôi hỏi chi tiết, cha thì như suy tư gì đó rồi lại bưng bát cơm lên.