“Ha ha ha ha, không nghĩ rằng đích trưởng nữ của phủ Kiêu Dũng Hầu lại thú vị như vậy.” Sau khi Liễu Thừa An hồi cung thì kể lại toàn bộ chuyện này cho mẫu hậu của mình nghe.
“Mẫu hậu, con cũng cảm thấy cô ấy rất thú vị.” Bây giờ Liễu Thừa An nhớ đến biểu hiện của Trình Tịnh Di ngày đó, cả người đều vui vẻ không thôi.
Hoàng Hậu cẩn thận quan sát biểu cảm của anh ta, càng xác định Thái Tử có ý với đích trưởng nữ của phủ Kiêu Dũng Hầu.
Buổi tối nằm ở trên giường nói với Hoàng Đế:
“Con trai mình có thích một tiểu cô nương, hôm nào ta xem rồi mời vào cung, hai ta nhìn thử nhé?”
Hoàng đế thì không muốn để Hoàng Hậu nhúng tay nhiều vào chuyện này:
“Chắc chắn trong lòng Thái Tử nó đã có quyết định, nàng đừng trộn lẫn vào đó, đến lúc mà Thái Tử thật lòng muốn xin cưới, chắc chắn sẽ mở miệng với chúng ta, đừng làm mấy việc vô dụng đó, nhanh ngủ đi nha.”
Sau khi cùng chung chăn gối 20 năm, hoàng đế cũng có được giọng địa phương hoàn hảo, nhưng ông ấy chỉ nói như vậy trước mặt Hoàng Hậu và Thái Tử thôi.
Rất khó tưởng tượng Hoàng Đế thượng triều cũng nói tiếng Đông Bắc.
Hoàng Hậu vẫn không yên tâm:
“Vậy sắp tới chàng đừng phân nhiều việc cho nó, để nó có thời gian ở cùng với cô nương kia nhiều chút.”
“Được được được, mau ngủ đi!” Hoàng Đế mệt tâm, mình thì đi làm mỗi ngày, gần như cả năm không được nghỉ, thật vất vả con mới lớn có thể gánh việc giúp, còn phải chuyên cho nó nghỉ để theo đuổi tiểu cô nương.
Hoàng đế: Haiz, công việc chán nản này, thật sự không muốn làm một chút nào.
Sau khi tôi về nhà thì tiến hành giáo dục yêu thương với em trai một phen, cũng nói với nó sau này muốn nói chuyện thì phải giơ tay ra hiệu với tôi trước, tôi gật đầu thì nó mới có thể nói.
Quả nhiên nó hiểu chuyện hơn không ít, trưa hôm đó ở trong từ đường bưng trà đưa nước còn mang cả đồ ăn vặt cho tôi.
Đến bữa cơm tối, tôi được thả ra khỏi từ đường rồi ăn cơm cùng với mọi người.
Mẹ kéo tay tôi, khóc lóc nói với tôi:
“Con à, chuyện từ hôn xem như đã giải quyết, nhưng mà Chu gia này vẫn cứ bại hoại thanh danh của con ở bên ngoài, sợ là việc hôn nhân của con sau này không dễ định rồi, đều tại cha con hết, một hai phải tìm phủ Trung Nghĩa Hầu làm thông gia, đáng thương cho con của mẹ…”
Cha cũng mang vẻ mặt áy náy mà xin lỗi ta:
“Là cha không lau sạch mắt, không thấy bọn họ đáng xấu hổ như thế, uất ức cho con rồi. Con gái nói xem thích người thế nào, ngày mai cha sẽ kêu người đi tìm cho con.”
Lòng tôi rất cảm động, mọi người trong nhà quan tâm tôi, là điều kiếp trước tôi không có được.