Tôi nhẹ nhàng đẩy thị nữ đang đỡ tôi ra, đi từng bước một đến gần tra nam.
Tra nam thấy tôi đến gần hắn ta, bày ra dáng vẻ khinh thường tôi, chỉ thiếu điều lấy lỗ mũi nhìn tôi.
Tôi cũng không khách khí với hắn ta. Tôi kéo lấy cổ áo hắn ta, kéo cái đầu ngẩng lên trời cao trở về thế gian:
“Tôi vốn không muốn nói ra chuyện lung tung của hai người, anh cứ thế bay lên là sợ tôi không nói ra ngoài hả? Anh đừng cho rằng tôi không nhìn thấy, cảnh anh và cô em họ kia của anh cẩu thả, lăn lộn trên giường kia, tôi đã xem rõ ràng rồi! Chỉ mấy lần ấy của anh, còn không bằng con thỏ mà tôi nuôi nữa.”
Mọi người đều biết, con thỏ ấy ấy khá nhanh.
Lời này nói xong, tra nam, trà xanh không đỡ được nữa, trăm miệng một lời nói:
“Ngươi nói bậy!”
“Có phải tôi nói bậy hay không, mọi người đều tự phân biệt được. Chuyện từ hôn này, tôi đã sớm muốn đề cập đến, dù sao tôi gả qua cũng phải suy xét đến hạnh phúc hôn nhân của mình, tôi không muốn gả cho một cọng…” Tôi dừng một chút, cố ý nhìn nửa người dưới của hắn ta, sau đó chậm rãi tiếp tục nói, “Một cọng giá.”
Tiếng mọi người cười nhạo xung quanh gần như bao phủ lấy tra nam.
Tra nam tức điên lên, giơ tay muốn đánh tôi.
Chuột chít, tôi mới là người có sức lực lớn nè, tôi còn chưa đánh anh nữa. Ở trước mặt tôi hắn ta giống như một cọng rau xanh vậy.
Tôi giữ chặt lấy cánh tay hắn ta, một tay khác thì xoay tròn cho hắn ta một bạt tai làm hắn ta cả đời khó quên.
Đánh cho hắn ta nhổ ra hai cái răng, đầu óc choáng váng, lăn ra cả một lúc lâu cũng không tỉnh lại được.
Tôi lại lườm cô em họ trà xanh ở một bên khác.
Cô ta thấy tôi đi về phía cô ta, vừa lăn vừa bò muốn chạy, tôi kéo cô ta lại.
Tôi nắm cằm cô ta hỏi:
“Cô nói đi, dấu vết trên mặt cô, là do tôi đánh sao?”
Cô ta sợ tới mức vội vàng lắc đầu: “Không, không phải, không phải.”
“Vì phòng ngừa em gái này lại nhận sai, tôi vẫn nên tát cái nữa ở bên mặt còn lại cho nó đối xứng nhé.”
Trong tiếng hét chói tai của cô ta, tôi lại xoay tròn cánh tay lần nữa, cho cô ta một cái bạt tai đúng nghĩa.
Trong lúc này, thế mà không một ai dám bước lên cản tôi.
Cuối cùng tôi để lại một câu:
“Tôi vĩnh viễn chúc phúc cho hai người, cọng giá và bé trà xanh.”
Tuy rằng báo thù ngay lúc đó rất sảng khoái, nhưng vấn đề tiếp theo tương đối khó giải quyết.
Tôi quỳ gối trong từ đường của phủ Kiêu Dũng Hầu, hối lỗi vì hành động của tôi… mới là lạ.
Cha mẹ sao nỡ phạt tôi chứ, nhốt tôi vào từ đường hối lỗi chỉ là làm cho người ngoài xem thôi.
Bởi vì không phải người nào bị nhốt trong từ đường cũng có thể ăn tám bữa một ngày.