Chương 14

Những cử chỉ dịu dàng trước kia, toàn bộ đã biến thành anh trai mưa; quà trước kia mua cho tôi, toàn bộ biến thành đầu cơ trục lợi; những gì xem cùng anh ta, trải nghiệm cùng anh ta trước kia, toàn bộ đều là lừa tôi!

Giá trị phẫn nộ của tôi đã đạt đến điểm max!

Tôi không muốn chờ một giây phút nào hết, chạy đến biệt viện ở thành nam của anh ta, một phát đá văng cánh cổng dày nặng.

Chạy hết toàn bộ biệt viện cũng không tìm được cái bóng của anh ta.

Quản gia không nhịn được, nói với tôi:

“Chủ tử đã xuống Giang Nam trong đêm rồi, Trình tiểu thư không biết sao?”

Được lắm, Liễu Thừa An đồ cặn bã nhà anh, sợ mình bị liên lụy mà trực tiếp trốn đến Giang Nam?!

Tôi thật sự không chỗ phát tiết, vung một quyền đánh vào cái cây to nhất trong sân, cây hét lên rồi ngã gục.

Trong biểu cảm trợn mắt há mồm của quản gia, tôi nói với ông ta:

“Nói cho Liễu Thừa An, dám bỏ tôi, chờ đấy!”

Tôi đau lòng về đến nhà, nhốt bản thân ở trong phòng không chịu ra.

Trình Thiệu An lén bò từ cửa sổ vào an ủi tôi:

“Chị ơi, đừng đau lòng, bái bai thì bái bai thôi, người tiếp theo sẽ ngoan hơn mà.”

“Hu hu hu, đời này của chị cậu sẽ không yêu người đàn ông khác nữa, hu hu hu…”

“Chị, em kế thừa tước vị rồi em nuôi chị. Đến lúc đó chị muốn đi chơi chỗ nào thì mình đi đến đó, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.”

Tôi khóc đến nấc lên:

“Hức… Vậy khi nào cậu có thể… hức… kế thừa tước vị hả.”

Trình Thiệu An hoàn toàn quên mất với vóc người đó của nó, muốn chui qua cửa sổ phòng chị thì phải cần cha giúp đỡ, cho nên cha nó còn đang ở ngoài cửa sổ nghe lén. Sau khi phát hiện ra chuyện chị gái cần dựa vào nó, trong lòng có chút lâng lâng, nên nó dõng dạc, đắc ý vênh váo, lớn tiếng nói:

“Chờ cha mình chết là em được!”

“Trình Thiệu An! Mi ngóng trông cha mi chết đấy hả?!” Bóng dáng Kiêu Dũng Hầu đột nhiên nhảy vào qua cửa sổ, kéo lấy Trình Thiệu An.

Trình Thiệu An vội vàng cầu cứu chị gái:

“Cứu, chị của em, cứu em với.”

Mắt thấy em trai sắp bị ôm đi, tôi vội vàng ngăn lại:

“Từ từ, cha, trước tiên đừng đi.”

“Chị ơi, em biết mà, chị thương em… Chị làm gì đấy!”

Tôi nhanh chóng túm lấy tay áo áσ ɭóŧ của em trai, đặt ở trước mũi —— xì nước mũi một cái.

Sau đó nói:

“Lát nữa cậu bị đánh xong, có lẽ bộ quần áo này cũng không thể mặc nữa, trước khi nó bị hỏng chúng ta nên lợi dụng hợp lý một chút ấy mà, vừa lúc chị đỡ phải giặt cái khăn. Đi đi. Cha, đánh nhẹ tí.”

Đối mặt với em trai như vậy, tôi có thể làm sao được, nó không biết lựa lời như thế, đương nhiên là cần người lớn giáo dục yêu thương một phen.

Mà vừa nãy em trai đã nhắc nhở tôi.

Trong tiếng kêu khóc của em trai, tôi viết ra một kế hoạch cho mình.

Sáng sớm hôm sau, tôi đến hiệu cầm đồ bán một cái vòng tay mà tra nam tặng tôi, bán được khoảng một ngàn lượng bạc trắng cơ, anh ta cũng bỏ vốn lắm đấy, hừ.

Tôi muốn dùng số tiền này, làm một chuyến du lịch thất tình cho mình!