Chương 2
“Tiểu Bạch, lại đây ngồi nè! Tôi xí chỗ cho anh đó!”
Giữa trưa là khoảng thời gian nhà ăn chen chúc kinh khủng nhất. Người khác mà mời tôi như thế, cho dù đến đó không những không có chỗ mà còn có thể bị cười cợt, tôi cũng sẽ vâng dạ làm theo. Nhưng hôm nay kẻ chủ động chào mời tôi lại là Lý Thiếu Phi, nên quét mắt qua tôi chỉ lắc đầu rồi bưng khay đi tới một chỗ u ám trong góc phòng không bị gió lùa đến ngồi xuống.
Biết rõ Lý Thiếu Phi nhất định sẽ rất tức giận, tôi vẫn làm ngơ cắm cúi ăn. Với người khác tôi còn có thể nhẫn nhịn khúm núm nhưng chỉ riêng cậu ta, tôi chịu không nổi.
Hạ tầm mắt xuống chợt thấy có hai cái chân vừa thẳng vừa dài trong chiếc quần đồng phục chậm rãi tiến gần, toàn thân tôi cứng lại chuẩn bị trạng thái chiến đấu.
“Xin hỏi anh có phải là
học trưởng([1])Kỷ Niệm không?”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt nho nhã, tuấn tú của người nọ.
“Em là Tiêu Thận, học năm nhất, anh là học trưởng Kỷ Niệm đúng không?” cậu ấy cười mê hoặc.
“A…” lâu nắm mới nghe đến có người không gọi tôi là “Tiểu Bạch”, tôi hơi bất ngờ. “Tôi là… là Tiểu… à gọi Kỷ Niệm là được rồi.”
“Em có thể ngồi ở đây không?” cậu ấy lễ độ chỉ chỉ tay vào vị trí đối diện tôi.
“Ừm… ngồi đi.” không rõ ý đồ của cậu ta, tôi hơi cảnh giác.
“Là thế này, mỗi lần làm trắc nghiệm Cổ Văn học trưởng đều được điểm tối đa nhỉ? Cổ Văn của em rất kém, nên em muốn nhờ anh giúp.”
Tôi ngẩn cả người cứ thế ngậm cơm trong miệng. Cảm giác tựa như mấy trăm năm nay chưa từng có ai nói chuyện khách sáo như này với mình. Dĩ nhiên, hai chữ “học trưởng” là cách xưng hô tôi chưa bao giờ được nghe thấy. Dùng ánh mắt dại ra nhìn Tiêu Thuận hồi lâu, tôi mới thốt lên được một tiếng, “Được.”
“Thật tốt quá.” nụ cười của cậu ấy tựa như gió xuân, “Vậy hết tiết tự học buổi chiều anh ở lớp chờ em nhé, em sẽ mang sách vở đến.”
“Ờ…”
Tiêu Thận đi rồi tôi vẫn còn ngồi ngay đơ tại chỗ. Suốt ngày bị người ta đùa giỡn, giờ lại thấy gượng gạo với kiểu đối đãi khách sáo này.
Cậu ta là Tiêu Thận sao? Nghe nói cậu ta với Lý Thiếu Phi luận về tướng mạo hay năng lực đều một chín một mười. Tôi thấy… cậu ta còn tốt hơn Lý Thiếu Phi nhiều…
Khi trấn định lại thì đã thấy Lý Thiếu Phi từ đằng xa đang trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt hung ác phẫn nộ.
Nam sinh năm nhất đẹp trai nhất sao có thể là cậu ta chứ?
Không biết lấy dũng khí từ đâu, tôi to gan quay lại trợn mắt với cậu ta một cái rồi xoay người rời khỏi bàn ăn thẳng chân mà đi.
Kết thúc giờ tự học, tôi chợt thấy bất an.
Nguy… đêm nay lại chờ đợi vô ích rồi.
“Này~” có người gõ gõ lên mặt bàn.
“Hơ… Cậu thật đúng giờ…” hoá ra có thể đợi được, tôi vẫn thấy là lạ.
“Em đã nói sẽ học với học trưởng mà.”
“Đừng kêu ‘học trưởng’ nữa,” bỗng chốc được tâng lên quá, tôi mất tự nhiên sao sao ấy, “Cứ gọi tôi là Kỷ Niệm là được.”
“Ừm, Kỷ Niệm, xem giùm em cái đề này đi.”
“A, đây là
thông giả tự([2]), nên ý nghĩa của nó là…”
Đề Tiêu Thận hỏi cũng không khó lắm, nhưng cậu ấy rất nghiêm túc lắng nghe, làm cho tôi lần đầu tiên trong đời bỗng dưng có cảm giác hết sức thoả mãn. Khi xem qua tất cả tài liệu cho cậu ta thì đã mười giờ rưỡi, đèn phòng tự học tắt ngúm, tôi vẫn bừng bừng hăng hái, dồi dào sinh lực.
“Cám ơn anh nhiều lắm, ngày mai làm trắc nghiệm Cổ Văn xong, em sẽ mời anh một bữa.”
“Không cần khách khí như thế.”
Tôi xách cặp vô cùng cao hứng đi ra ngoài. Tiêu Thận đi song song bên cạnh.
“Anh không đói sao?”
“Hả? Cũng có…” nói mới thấy, dạ dày đúng là đang cồn cào. “Tôi sẽ về ăn bánh…”
“Nhà ăn có bán đồ ăn khuya.” cậu ấy gợi ý.
“Vậy à…”
“Để em đi mua mì cho anh.”
“Không cần…”
Bị lôi đến nhà ăn, tôi lo lắng ngồi trên cái bàn mân mê quai cặp trong tay. Vẫn có vài người ở đây, rõ ràng đã không còn sớm. Tôi nghĩ nghĩ, dù cho Tiêu Thận đang lừa mình thì nửa tiếng nữa nhà ăn sẽ đóng cửa, tôi cũng không phải chờ lâu lắm…
“Để anh đợi lâu rồi!”
Hai bát mì trên khay được bưng đến trước mặt.
“Nhanh ăn đi, không có đến giờ là bị đuổi đó.”
“Nhiều thế…” tôi ngơ ngác gắp thịt bò bên trên. “Ăn không hết thật lãng phí…”
“Ăn không hết em ăn giúp cho.” Tiêu Thận cười xởi lởi.
Quả nhiên còn non nửa bát, tôi không thể ăn nổi nữa, tôi chọc chọc mì lộ vẻ mặt khó xử. Lần đầu được mời ăn, để thừa quả thực đáng tiếc.
“No rồi đừng miễn cưỡng.” Tiêu Thận ân cần bảo.
“Phí quá…”
“Đã bảo em sẽ giúp mà.”
“Không được, đồ tôi ăn thừa…”
“Có gì đâu.”
Tiêu Thận kéo bát tôi qua, loáng cái đã giải quyết sạch sẽ.
“…”
Hôm nay không biết là lần thứ mấy được quan tâm như thế này.
“Ăn mì nóng xong anh có thấy thấy ấm lên không?” Nguồn :
Tôi dùng sức gật đầu. Thật sự… ngay cả trái tim… cũng thấy ấm áp hơn.
Hai ngày sau Tiêu Thận lại đến phòng học tìm tôi bảo, “Kiểm tra Cổ Văn xong, em muốn mời anh một bữa.”
“Không cần…” tôi vội lắc đầu. Chẳng qua chỉ là việc cỏn con, ăn mì đã đủ rồi.
“Sao vậy được, em hứa rồi mà, nhất định phải mời.”
Tôi viết trong nhật ký rằng rất thích Tiêu Thận, cậu ấy là người duy nhất đối tốt với tôi, chỉ có cậu ấy không lừa gạt tôi, cho dù Kỷ Niệm đúng là đứa ngốc.
([1]) Học trưởng: cách gọi tôn trọng những người học lớp trên mình.
([2]) Thông giả tự (通假字): chỉ những chữ có thể thay thế được cho nhau. Những chữ đồng âm hoặc âm gần giống nhau để thay thế, thật sự những chữ này không giống nhau lắm nhưng do được sử dụng thông dụng nên coi như có thể chấp nhận. Ví dụ như về đồng âm như “công” (公) và “công” (功), “tuấn” (骏) và “tuấn” (峻), song thanh “chúc” (祝) và “chức” (织), “quả” (果) và “cảm” (敢), điệp vần như “sùng” (崇) và “chung” (终), “cách” (革) và “Lặc” (勒),… Thông giả tự thường được dùng trong sách cổ, nó cũng xuất hiện trong các văn bản sử dụng chữ Hán giản thể ngày nay.