Chương 6

Tôi: .".."

Thằng nhãi này rốt cuộc đã xem bao nhiêu bộ phim Kiều Dao rồi vậy?

Tôi đang ôm trán thì nghe Lục Doanh Doanh lạnh lùng nói:

"Nam Tuệ, cô quá đáng lắm rồi đó!

"Cô đánh anh A Vọng, sau đó lại đánh Tiểu Bảo. Cô cho rằng nhà họ Bùi và nhà họ Tần đều không còn ai hay sao?"

Tôi bật cười:

"Ồ? Người của nhà họ Bùi tôi muốn đánh thì sẽ đánh, bọn họ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi, tôi không có gì phải sợ."

"Về phần nhà họ Tần... Nghe nói cô là cô cả nhà họ Tần sao?

"Thật không khéo, cách đây không lâu tôi đã gặp qua cô cả nhà họ Tần, hình như cô không giống người đó cho lắm nha?"

Giả thì vẫn là giả thôi, lời này của tôi đã thành công khiến trên mặt Lục Doanh Doanh hiện lên một tia hoảng sợ.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cô ta đã khôi phục nụ cười tiêu chuẩn:

"Nam Tuệ, cái khác tôi không thể trả lời, chỉ có điều... cô là người ở huyện Cương. Những lời này của tôi có thể không dễ nghe, nhưng cô nói cô đã gặp mặt cô cả, nhưng nhà họ Tần chúng tôi đều rất bận... làm sao có thể cùng cô gặp mặt được?"

Giọng điệu của cô ta đầy kiêu ngạo, giọng nói của giới thượng lưu được cô ta bắt chước một cách vô cùng hoàn hảo.

Nếu tôi không phải người nhà họ Tần thì tôi cũng sẽ tin theo.

Cư dân mạng hiển nhiên rất thích tình huống này, có người đưa ra bình luận về việc cô ta kỳ thị địa vị, lập tức bị spam.

[Chỗ nào kỳ thị đâu? Đã là người thì phải tự hiểu lấy mình đi, người với người có sự khác biệt về địa vị đó.]

[Doanh Doanh rất thành thật, nói thật, những gia tộc giàu có hàng đầu đều như thế này, người có địa vị cao sao có thể để mấy người không liên quan vào mắt cơ chứ?]

[Doanh Doanh không hổ là cô cả nhà họ Tần, ngầu quá đi mất!]

Nghĩ đến thân phận thực sự của Lục Doanh Doanh, tôi không khỏi bật cười: "Chính là... ồ, biệt thự cô chụp trên weibo chính là trang viên Nam Loan của nhà họ Tần phải không?"

Lục Doanh Doanh dè dặt gật đầu: "Đúng…đúng vậy, đây là trang viên lớn nhất của nhà họ Tần chúng tôi ở Đa Thành."

Lúc này, con gái tôi đang chơi ở một bên nghe thấy vậy liền thò đầu tới: "Trang viên Nam Loan! Mẹ, con muốn đi xem đại..."

Tôi bịt miệng con gái mình lại.

Không thể để con bé nói ra hai từ "Đại Hắc" được.

Đại Hắc là con chó của tôi, mỗi khi con gái tôi trở về trang viên đều cưỡi lên người nó chạy vòng quanh vườn.

Lục Doanh Doanh nhìn thấy tôi che miệng con gái mình, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường vui mừng:

"Nam Tuệ, đừng đối xử với con gái mình như vậy, con gái đều có hư vinh."