Chương 5

Các bình luận đều trở nên phát cuồng, cho rằng cô ta là một người mẹ tốt, không hổ là con cháu nhà họ Tần.

Kể từ khi Lục Doanh Doanh ngầm thừa nhận cô ta là cô cả nhà họ Tần và là vợ của ảnh đế Bùi, toàn bộ cõi mạng đều coi cô ta là chuẩn mực cho phụ nữ đương đại.

Nhìn thấy tôi đến gần, Lục Doanh Doanh đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói với tôi:

"Chị Nam Tuệ, bảo con gái chị công khai xin lỗi Tiểu Bảo đi, là con bé ức hϊếp Tiểu Bảo!"

Mà khi Bùi Tiểu Bảo nhìn thấy tôi, má cậu nhóc càng phồng lên, cố tình chĩa mũi vào tôi như thể đang giận tôi.

Tôi thở dài trong lòng, mẹ Bùi thương cháu đến mức Tiểu Bảo đã bị bà chiều hư luôn rồi.

Nhân cơ hội này tôi phải giáo dục thằng bé lại một chút mới được!

"Ồ?" Tôi nhướng mày, cúi đầu nói với con gái: "Tiểu Bối, con có thể giải thích tại sao con lại đánh Bùi Tiểu Bảo không?"

Con gái tôi kể lại rõ ràng mọi việc rằng Bùi Tiểu Bảo đã kéo bím tóc của bạn nữ cùng lớp như thế nào…

Bùi Tiểu Bảo nghe thấy vậy liền lao tới giật lấy chiếc bánh mochi socola từ tay con bé.

"Chị, chị, chị đừng nói!"

Ánh mắt tôi sắc bén, đưa tay ra nắm lấy Bùi Tiểu Bảo:

"Bùi Tiểu Bảo! Ai cho phép con cướp đồ của chị gái một cách thô bạo như vậy? Quay lại xin lỗi chị gái con ngay, có nghe thấy không?"

Lục Doanh Doanh lập tức kêu lên: "Nam Tuệ, cô dừng tay lại! Cô không được phép chạm vào Tiểu Bảo của chúng tôi!"

Các bình luận livestream cũng đang nhảy lên điên cuồng.

[Trời ạ, Nam Tuệ dám công khai đánh một đứa trẻ, đánh ảnh đế Bùi, thậm chí đánh cả con trai của anh ấy luôn, cô ta điên rồi à? !]

[Ha, còn bắt "xin lỗi chị gái mình" nữa chứ, Nam Tuệ cô là cái thá gì? Con gái của cô cũng xứng làm chị gái của Tiểu Bảo hay sao?]

[Cô cả nhà họ Tần xin hãy mau chém chết mụ đàn bà độc ác Nam Tuệ kia đi! Tôi chỉ ngồi chờ xem Nam Tuệ sẽ chế.t như thế nào thôi!]

[Ôi, Doanh Doanh đối với Tiểu Bảo thật tốt, ngay lập tức bảo vệ Tiểu Bảo, không hổ là mẹ ruột, loại tình cảm này không thể nào che giấu được.]

Lục Doanh Doanh lao tới bảo vệ Bùi Tiểu Bảo.

Nhưng cô ta vừa mới chạm vào cánh tay Bùi Tiểu Bảo thì đã bị thằng bé hất mạnh ra: "Không phải việc của cô! Cô là ai vậy hả!"

Lục Doanh Doanh cứng đờ.

Tôi hung hăng nói: "Bùi Tiểu Bảo, ai dạy con nói chuyện với người như vậy hả? Lễ phép của con ở đâu rồi?"

Bùi Tiểu Bảo rưng rưng nước mắt nhìn tôi, đột nhiên quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hét:

"Người phụ nữ độc ác! Con sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ (*) đâu!"

*** Trong tiếng Trung, không có đại từ xưng hô: con, cháu, cha, mẹ, chú, bác,... như tiếng Việt, chỉ có 我 ( wo - tôi) và 你 ( ni - bạn), cho nên mình cứ để là "mẹ" cho dễ hiểu, nhưng thực chất lúc này chưa ai biết Nam tuệ là mẹ của Tiểu Bảo.