Chương 2

Từ nhỏ đến lớn, cô nhìn thấy bố mình thức khuya dậy sớm, làm việc từ sáng sớm đến tối mịt, cũng thấy ông bà nội mình trồng rau trên những cánh đồng ở quê.

Chuyện của người lớn, Hà Diệp không thể giúp được gì. Cho nên tất cả những gì cô có thể làm chính là học tập thật giỏi, thật chăm chỉ, cố gắng đạt điểm cao trong các kỳ thi.

Sau khi Chu Tình cảm khái xong cũng không nhắc lại mấy chuyện của người lớn nữa, mà tập trung vào việc tận hưởng phong cảnh của khu dân cư.

“Bên này chỉ cách trường trung học Số Hai của chúng ta một cây số thôi. Có phải bạn định học cấp ba ở đây luôn không?”

“Ừ, đi xe đạp hay đi xe buýt đều rất tiện.”

“Vẫn là học ngoại trú tốt hơn ha. Ế, bạn nhìn đằng kia kìa!”

Chu Tình đột nhiên kéo Hà Diệp trốn sau một cây hoa sơn trà, chỉ vào phía trước và hỏi: “Là Lục Tân phải không?”

Động tác của cô nàng quá thô bạo làm cho vai Hà Diệp đυ.ng phải mấy cành hoa, sau khi cô chắc chắn mặt mình không bị cành cây đâm chọt thì mới ló đầu ra nhìn.

Bên trong khu dân cư có một khu vui chơi giải trí dành cho thiếu nhi, đa phần đều là người lớn dẫn theo các bạn nhỏ đang chơi đùa, thế nhưng lúc này, bên cạnh chiếc xích đu, có một học sinh trung học mặc áo ngắn tay màu trắng đang đứng, dáng người cao thẳng, khuôn mặt tuấn tú và khí chất xa lạ không hòa hợp với xung quanh.

Đúng là Lục Tân học cùng trường cấp ba với họ.

Trường trung học Số Hai không thịnh hành việt trong việc tuyển chọn hoa khôi hay hotboy của trường, danh tiếng của Lục Tân nổi như vậy một phần là do anh luôn đạt điểm cao trong top năm người đứng đầu trong mỗi kỳ thi, một phần là do ngoại hình nổi bật của anh, và phần còn lại chính là tốc độ chạy của anh có thể so sánh với tốc độ của một học sinh năng khiếu trong đại hội thể thao.

Anh vừa đẹp trai vừa học giỏi, hơn nữa còn có thể nổi bật trong đại hội thể thao toàn trường được học sinh vây quanh, vì vậy rất khó để người ta không nhớ đến anh.

Nếu nói rằng mức độ quen thuộc giữa Chu Tình và Lục Tân chỉ là 0,1% mức độ quen thuộc có được từ việc quan sát từ xa thì mức độ quen thuộc của anh và Hà Diệp, người đã từng ngồi ở phòng thi đầu tiên trong một kỳ thi nhờ thành tích phi thường của mình, có lẽ có thể tăng lên 0,2%, nhưng nó cũng chỉ giới hạn ở mức này.

“Cậu ấy cũng chuyển đến khu dân cư này à?”

“Đứa trẻ đó là ai nhỉ, là em trai của cậu ấy sao? Không thể nào!”

“U là trời, chuyện này tuyệt thật đấy!”

Hà Diệp bất lực: "Đi thôi, bên ngoài nóng quá."

Chu Tình: “Bạn ở trong nhà riết nên sinh hư rồi, các bạn nhỏ nhiều như vậy mà có sợ nóng đâu.”

Hà Diệp: “Các bạn nhỏ không sợ rám đen, bạn có sợ không?”

Chu Tình: “…”

Nhà Hà Diệp nằm ở Phòng 1503, Tòa nhà 7.

Cách bố trí điển hình của ba phòng ngủ và hai phòng khách, trang trí mới mẻ và đơn giản.

Gia đình ít người, Hà Dũng ở phòng ngủ chính, Hà Diệp ở phòng ngủ thứ hai, phòng nhỏ nhất được dùng làm phòng sách, hoàn toàn thuộc về Hà Diệp.

“Woa, chú còn mua cho bạn laptop nữa nè! Mẹ mình thì nói đợi khi nào mình thi đậu đại học thì mới mua cho mình!”

“Bạn mở ra thử xem, mình muốn chơi game.”

Chu Tình giành lấy ghế, Hà Diệp chỉ còn cách đứng lên đi đến bên cạnh cô nàng rồi bật laptop lên. Trước khi để chị em tốt của mình chơi game, cô tiện tay lướt qua trang web của trường, sau đó thấy được phiếu điểm của kỳ thi cuối năm cấp ba đã có rồi.

Có thành tích của lớp, cũng có xếp loại chung toàn trường.

Điểm số của Hà Diệp trước đây học ở lớp đều là 70 và 80, nhưng lần này cô trượt kỳ thi và xếp thứ 98, suýt rớt khỏi top 100.