Vân Cẩm ở trong phòng ngủ tìm một tập vở và bút, tìm nửa ngày cũng không tìm được, mời bừng tình, ở trên điện thoại tải một app ghi cân nặng cơ thể, sau đó ghi cân nặng của mình vào, hoàn thành 1/90 của nhiệm vụ.
Còn về nhiệm vụ 7, Vân Cẩm thử đứng trước gương thử khen ngợi mình, "Vân Cẩm mày thật giỏi!"
Trong dự liệu, độ tiến triển trước mắt của nhiệm vụ vẫn là 0/10, hiển nhiên tự khen mình không tính.
Vân Cẩm thấy ba Vân Hải đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, lập tức chạy đến phòng bếp giúp đỡ, hy vọng Vân Hải có thể khen ngợi cô chăm chỉ.
Nhưng Vân Hải thấy Vân Cẩm đi vào, lập tức trợn mắt hỏi: "Con qua đây làm gì? Đi ra ngoài chờ! Bữa sáng gần xong rồi!"
Vân Cẩm vội vàng nói, "Con giúp ba nấu cơm!" Vén tay áo phải lên, bộ dạng chuẩn bị làm việc.
Vân Hải đẩy Vân Cẩm ra khỏi phòng bếp, "Đi ra ngoài đi ra ngoài, không cần con giúp, phòng bếp nhà chúng ta nhỏ như vậy, con mới vừa tiến vào ba đã không xoay người được! Con ở bên ngoài đi!"
Vân Cẩm không lấy được sự khen ngợi từ chỗ ba, lại chạy đến trước mặt mẹ Lưu Thúy Thúy, "Mẹ, hôm nay mẹ định mặc quần áo gì, con giúp mẹ nghiên cứu một chút?"
Vân Cẩm cảm giác mình vì hoàn thành nhiệm vụ chọn quần áo, gần như đã thử tất cả quần áo của mình, đối với bộ áo gì lộ ra vẻ gầy đẹp, đều có tâm đắc, vô cùng tự tin giúp mẹ chọn một bộ quần áo sau khi mặc vào người làm cho người ta sáng mắt.
Nhưng mà Lưu Thúy Thúy đã thay xong bộ quần áo muốn mặc hôm nay, chẳng những Vân Cẩm mất đi cơ hội chọn quần áo cho Lưu Thúy Thúy, còn bị Lưu Thúy Thúy nhíu mày thúc giục: "Mẹ không cần con giúp đỡ, con nhanh đi sửa soạn cho mình đi, sau khi ăn sáng xong chúng ta lập tức đi ra ngoài."
Vân Cẩm không thể làm gì khác hơn là đi rửa mặt thay quần áo, lúc hướng về phía gương trang điểm, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cầm ra bút vẽ mày và phấn mày bắt đầu vẽ mày, tất nhiên lúc Vân Cẩm vẽ may cần nhiều một công cụ hơn người khác, đó chính là app làm đẹp trên điện thoại di động.
Vẽ xong lông mày, Vân Cẩm lại tìm ra son môi màu bánh đậu, tô tô trên môi mình.
Đây là hai bước trang điểm mà trước mắt Vân Cẩm đã nắm giữ được.
Sau khi trang điểm sơ cho mình, Vân Cẩm chạy đến trước mặt mẹ Lưu Thúy Thúy, chủ động hỏi: "Mẹ, con có xinh không?"
Vân Cẩm tự nhận sau khi vẽ lông mày và tô son xong, trở nên tươi tắn một chút, có sức sống hơn. Lúc này chỉ cần mẹ trả lời một từ xinh, hẳn có thể được xem là khen ngợi cô đi?
Đáng tiếc Vân Cẩm bỏ công sức vẽ lông mày tô son cũng không nhận được câu "Xinh" của mẹ, Lưu Thúy Thúy nhìn chằm chằm vào quần áo của Vân Cẩm, "Sao con lại mặc bộ của ngày hôm qua?"
"Lúc ăn tết mặc quần áo giống liền hai ngày, giống như con không có quần áo vậy, con không phải có một tủ quần áo sao? Đi thay bộ khác."
Trong tủ quần áo của Vân Cẩm treo đầy quần áo, lúc mua khẳng định đều đẹp mới mua, nhưng mấy ngày qua trải qua hệ thống chấm điểm một trận, quả thật Vân Cẩm phát hiện quần áo treo trong tủ đều thật xấu xí... Hoặc là nói không phù hợp với mình.
Cuối cùng chọn một cái áo lông màu xám tro và váy dài màu xanh đậm, váy dài có thể che mỡ tương đối, màu xám trò còn là màu dễ phối với mọi thứ.