Chương 45

Vân Cẩm lại đứng trước mặt mẹ, hỏi: "Mẹ, được không?"

Nhưng mẹ lại làm cho Vân Cẩm thất vọng, Lưu Thúy Thúy vừa lắc đầu vừa nói, "Còn không bằng bộ mới vừa rồi kia của con, ăn tết mà mặc màu tối vậy, màu sắc già dặn, con mặc áo lông này nhìn có chút mập."

Vân Cẩm: ... Thật ra không phải áo lông màu xám tro này làm cho cô có chút mập, vốn dĩ cô đã mập rồi, áo lông trên người không che được mỡ hơn áo lông đỏ thẫm hôm qua mà thôi.

Mẹ Vân Cẩm thấy thời gian không còn sớm, nói: "Thôi, mặc như vậy đi, còn tốt hơn hai ngày mặc một bộ quần áo, nhanh ăn sáng đi."

Lúc ăn cơm, Vân Cẩm không ngừng khen ba làm bữa sáng ngon, "Ba, tay nghề của ba ngày càng tốt! Bánh bao tam tiên này, tuyệt!"

Vân Cẩm dùng ánh mắt mong đợi nhìn ba Vân Hải, mong đợi ba có thể khen cô một câu "Miệng ngọt", "Miệng ngọt" chắc cũng được xem là ca ngợi đi?

Nhưng câu trả lời của Vân Hải là: "Bánh bao nay là ba mua đồ đông lạnh, vẫn luôn để trong tủ đông, suy nghĩ đến chuyện ăn tết khó tránh khỏi không có thời gian nấu cơm, lấy ra hấp một chút là có thể ăn. Nếu như con cảm thấy ngon, sau này ba lại mua."

Hiển nhiên giọng điệu của ba Vân Hải không quá vui vẻ.

Vân Cẩm lộp bộp trong lòng, không nghĩ đến mình hiếm khi nịnh bợ một phen, lại trực tiếp vỗ vào chân ngựa, vội vàng nói: “A... Thật ra cũng không ngon lắm, vẫn là bánh bao ba gói ngon hơn! Loại bánh bao sản xuất theo dây chuyền này, hoàn toàn không có tình cảm!"

Lưu Thúy Thúy giống như nhìn người bị bệnh thần kinh nhìn Vân Cẩm: "Bánh bao có thể có tình cảm gì?"

Vân Cẩm cắn răng nói: "Không giống nhau! Bánh bao ba gói có tình yêu đối với người nhà!"

Vân Hải, Lưu Thúy Thúy: ...

Sáng sớm Vân Cẩm vô cùng ân cẩn, nhưng hoàn toàn không lấy được gì. Thổi rắm cầu vòng cả buổi sáng, cũng không có người nào khen cô lấy một câu.

Còn có thể làm thế nào nữa đây... Vân Cẩm chỉ có thể càng cố gắng, đi đến nhà bác cả, bác gái cả mở cửa, Vân Cẩm gặp mặt đã cười tươi: "Bác gái cả năm mới vui vẻ! Ăn tết đúng là không giống, hôm nay khí sắc của bác rất tốt!"

Bác gái cả sững sốt một chút, cũng cười: "Bác cũng đã lớn tuổi rồi, còn có khí sắc gì, tốt hơn nữa cũng không bằng người trẻ tuổi các cháu."

Sau khi chào hỏi với bác gái cả, Vân Cẩm lập tức lấy điện thoại ra nhìn một caik, độ tiến triển trước mắt của nhiệm vụ vẫn là 0/10, hiển nhiên “Không bằng người trẻ tuổi các cháu" không phải là lời khen đối với Vân Cẩm.

Vân Cẩm lại ở trong phòng khách gặp được bác trai cả, cũng che dấu lương tâm khen một trận: "Bác cả, áo khoác da mới mua của bác thật đẹp!"

Bác trai cả gật đầu một cái với Vân Cẩm, xoay người đi vào phòng bếp, đừng nói là trả lễ khen Vân Cẩm cũng xinh đẹp, thậm chí ngay cả một câu cũng không nói với Vân Cẩm.

Sau khi bác trai cả rời đi, Vân Cẩm thấy Đỗ Hiểu Văn ngoắc tay với mình, "Chị, chị đến đây một chút."

Vân Cẩm tò mò đi đến, nghe được Đỗ Hiểu Văn nhỏ giọng nói: "Chị, áo khoác da của bác cả không phải là mới mua đâu."

Vân Cẩm tràn đầy kinh ngạc, rõ ràng áo khoác da của bác trai cả nhìn rất mới, bình thường Vân Cẩm cũng không thấy bác cả mặt, dù nói áo khoác da được giặt sạch giữ gìn đi nữa, mới tinh cùng với mặc một đoạn thời gian cũng không có khả năng giống nhau...