Nhưng mà buổi tăng ca tối của Vân Cẩm cũng không thuận lợi.
Đầu tiên trước khi mặt trời lặng Bàng Ấu Gia phải chụp xong ảnh bối cảnh trà chiều, sau đó khi trời tối thì chụp bối cảnh ăn tối, mắt thấy sắp hoàn thành, máy ảnh SLR của thợ chụp ảnh đột nhiên bị hỏng.
Thợ chụp ảnh phải quay lại phòng làm việc để lấy chiếc máy ảnh khác, Vân Cẩm hỏi đi tới đi lui mất bao lâu, tim nhất thời đập loạn nhịp. Bây giờ đã là bảy giờ tối, thợ chụp ảnh quay đi quay lại cũng mất hai tiếng, cho dù có thể kết thúc công việc trong một giờ, thì lúc đó cũng là 10 giờ tối rồi!
Mà nhiệm vụ của cô sẽ kết thúc vào lúc 12 giờ đêm!
Vân Cẩm vội vàng hỏi: "Anh có đồng nghiệp nào có thể mang máy ảnh đến không? Nhất định anh phải tự đi lấy à?" Nếu bây giờ lập tức gọi cho đồng nghiệp, đồng nghiệp mang máy ảnh đến, có thể tiết kiệm được một giờ.
Giọng điệu thợ chụp ảnh có chút lúng túng, "Không có, phòng studio của chúng tôi có ba người, một người về quê ăn Tết sớm, một người theo mẹ nhập viện."
Vân Cẩm không cam lòng, tiếp tục hỏi: "Vậy anh có bạn bè nào có thể đưa giúp không?"
Thợ chụp ảnh lắc đầu, "Bạn thì tôi có, nhưng họ không có chìa khóa studio."
Mọi người đều cho rằng những gì Vân Cẩm nói là ý của Bàng Ấu Gia, tưởng Bàng Ấu Gia không kiên nhẫn chờ đợi lâu như vậy nên vội vàng thương lượng với Bàng Ấu Gia: "Chúng tôi biết thời gian của cô rất quý giá, nhưng nếu hôm nay không chụp xong, ngày mai quay lại, đến lúc đó còn phiền phức hơn đúng không?”
"Tôi nhờ đầu bếp phía sau làm thêm đồ ăn thức uống, bưng lên. Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, hai tiếng này trôi qua rất nhanh."
Bàng Ấu Gia cười nói: "Không cần phiền phức như vậy, buổi tối tôi không dám ăn gì, tình huống hôm nay xảy ra bất ngờ, không phải lỗi của ai, tăng ca là mọi người cùng nhau tăng ca, chờ hai tiếng cũng không sao."
Bàng Ấu Gia chỉ là một người nổi tiếng trên mạng cỡ trung bình, không phải là một người nổi tiếng có tên tuổi, vì vậy cô ấy đương nhiên không tỏ thái độ đại minh tinh. Thấy mọi người lầm tưởng những lời của Vân Cẩm là ý của mình, Bàng Ấu Gia đặc biệt nói với Vân Cẩm: "Vân Cẩm, cô vội vàng như vậy, có việc gì gấp sao?"
"Nếu vội thì cứ đi đi. Quay xong tôi sẽ tự mình về."
Sao Vân Cẩm dám bỏ bà chủ ở đây một mình? Đồng thời, cũng ý thức được lời nói vừa rồi của mình có chút không ổn, chỉ sợ làm cho mọi người hiểu lầm, khiến cho bà chủ không vui.
Vân Cẩm vội vàng nói: "À, không có việc gì gấp đâu. Chỉ là tối nay tôi có hẹn bạn đi xem phim, nghĩ rằng sẽ có thời gian tới. Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho bạn tôi nói với cô ấy tôi không thể đi."
Vân Cẩm giả vờ ra ngoài gọi điện thoại, sau đó thấy Bàng Ấu Gia gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc "tuyệt vời" trên WeChat và một tin nhắn: "Tôi biết tháng này cô đã tăng ca rất nhiều, tôi sẽ gửi cho cô một phong bao lì xì vào tết Nguyên Đán!"
Vân Cẩm nhanh chóng trả lời: "Không cần không cần! Giờ làm việc của chúng ta rất linh hoạt, có đôi khi buổi chiều tôi về sớm, buổi sáng cũng sẽ tới trễ, cho nên buổi tối về nhà trễ vài lần cũng không cần tính tiền tăng ca!"
Một lúc sau, Vân Cẩm nhận được câu trả lời từ Bàng Ấu Gia, "Cô thật quá thành thật ... Cô không muốn nhận tiền sao, vậy thì tôi thật sự cũng không đưa tiền cho cô đâu đó?"